Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 682: Chương 682: Hỗn độn linh căn




Nghe vậy, mâu quang Phượng Cửu lóe sáng, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc. Linh căn kém nhất? Xem ra ngay cả Lữ đạo sư cũng không biết linh căn ngũ hành này là linh căn xuất hiện sớm nhất trong tu tiên, cũng được xưng là linh căn hỗn độn.

Nàng từng thấy qua trong không gian cổ tịch, linh căn hỗn độn là khởi nguồn của linh căn, thân mang thuộc tính ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, chỉ có điều vì muốn khống chế năm loại thuộc tính trong cơ thể, tu luyện ngũ hành cũng khó khăn hơn đơn nhất, vì vậy lại được gọi là linh căn tạp.

Sau này trải qua chuyển biến, linh căn xuất hiện càng ít, tu luyện cũng càng hiếm, đó là vì trong cơ thể chỉ có một loại thuộc tính, đối với chuyện nắm chắc một loại thuộc tính dễ dàng hơn đôi chút nhưng nếu như linh căn hỗn độn kết hợp với tâm pháp hỗn độn tu luyện, lại là phối hợp lẫn nhau.

“Nàng hạ mắt xuống, che giấu tia sáng trong mắt, chuyện này giống như thể huyền linh của nàng, quả thực là không thể để người khác biết được, nếu bọn họ đã lầm tưởng là linh căn tạp, vậy thì là linh căn tạp đi!

“Ta còn tưởng thật sự là một thiên tài, hóa ra là một phế tài.”

“Kỳ trước tu luyện nhanh thì sao? Không được Trúc Cơ cũng vô dụng, coi như may mắn vào được Trúc Cơ, cũng không qua được kỳ Kim Đan, cả đợi này cũng chỉ có vậy.

“Đúng vậy, chúng ta là người tu tiên, làm vậy vì Trường Sinh đại đạo, tu vi vô thượng, sao có thể dừng ở ngưỡng trên Trúc Cơ được?”

“Hư, mọi người không biết sao? Ta đã điều tra rồi, tiểu tử này là người đến từ quốc gia cấp chín, có thể lợi hại thế nào?”

“Cái gì? Tiểu quốc cấp chín hạ đẳng nhất sao? Sao ngươi không nói sớm? Hại ta còn mong đợi.”

“Ta muốn nói, chẳng qua hắn nói hắn là đỉnh cao đại linh sư, nhất thời ta cũng ngây ngẩn cả người, tưởng rằng thông tin sai.”

“Đỉnh cao đại linh sư? Ha ha, tiểu tử này cũng không biết luyện công pháp gì che giấu khí tức, phẩm cấp tu luyện ngay cả đạo sư cũng không nhìn ra, hắn là một linh căn tạp ngũ hành, nói không chừng ngay cả đại linh sư cũng không phải.”

“Ừm, cũng có khả năng này, nếu không ngươi nói hắn vì sao lại chạy đến Đan viện? Đan viện kia gần như đã hoang phế rồi, quanh năm không thu được một học tử, cũng chỉ có tên ngốc mới đi đến đó.”

“Mọi người im miệng!” Sắc mặt Diệp Tinh sắc lạnh quát một tiếng, nhìn thấy Phượng Cửu cúi đầum trong lòng nàng có chút khó chịu.

Những học tử khác thấy là Diệp Tinh, ai nấy đều giật giật miệng, cũng không tính toán với nàng, vì thế tiếng bàn luận châm biếm cũng dừng lại.

Phượng Cửu hơi rũ mắt nghe thấy tiếng châm chọc bên tai, lại nghe thấy tiếng Diệp Tinh giận dữ quát, trong mắt không khỏi xẹt qua ý cười, nàng ngước mắt nhìn Diệp Tinh, nở nụ cười, ý nói: Ta không sao.

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, chúng ta lên lớp, hôm nay dạy mấy người làm thế nào để vận dụng thuộc tính trong cơ thể…” Lữ đạo sư nói, ra hiệu mọi người im lặng, tiếp tục giảng cho bọn họ cách vận dụng và tu luyện thuộc tĩnh ngũ hành…

Hết giờ, Lữ đạo rời đi, Phượng Cửu gọi ông: “Đạo sư.”

“Ừm? Còn chuyện gì sao?” Lữ đạo nhìn Phượng Cửu, trên mặt không che giấu được sự tiếc nuối.

“Lúc trước đạo sư giảng cách khống chế linh căn đơn nhất, vậy giống như ta có phải cần phân năm loại thuộc tính trong cơ thể thành năm đạo linh lực hay không?”

Nghe vậy, Lữ đạo kinh ngạc, nhìn Phượng Cửu, lúc này mới nói: “Không sai, linh căn tạp phải tu luyện như vậy, phải phân loại thuộc tính ngũ hành, hội tụ một một loại thuộc tính thành một đạo, chỉ có điều khó chính là ở điểm này, không có tâm pháp giống như thuộc tính ngũ hành, trò không có cách nào phân điểm sáng của thuộc tính ngũ hành ra được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.