Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 348: Chương 348: Huyết trận quỷ dị




Nghe vậy, Phượng Cửu khẽ nhếch môi, nở nụ cười: “Ừm, ta biết rồi.”

Chính là vì biết sự cường đại của đối phương nên nàng sẽ càng cẩn thận.

“Ta mới vừa tỉnh lại, thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, có lẽ không giúp ngươi được.” Giọng nói khó chịu của Tiểu Phượng Hỏa truyền vào trong đầu nàng.

“Ừm, không sao, đánh không lại thì thôi, chỉ cần cứu được La Vũ, ta sẽ chạy đi.”

Nàng chỉ định cứu người xong sẽ đi, không định đánh nhau. Vì thế, sau khi quyết định nàng từ từ tiến lên trước, đi theo âm thanh kia.

Trong bóng đêm, đám lửa màu xanh bồng bềnh nhảy đến trước mắt nàng, trong lòng nàng kinh ngạc, chỉ cảm thấy chuyện này e rằng nan giải hơn tưởng tượng.

Trước mặt, một mảnh đất trống hình thành lên một kết giới, một dòng máu tươi không biết từ đâu đến phun vào trong màn bảo hộ của kết giới, trong màn đêm đen kịt này, vết máu tươi kỳ lạ kia dường như đang cuồn cuộn giữa không trung,.

Nhiều máu tươi như vậy, nhưng lúc này nàng còn đang đứng ở ngoài kết giới nên không ngửi thấy được mùi máu tươi, chỉ nhìn thấy trong kết giới có mấy chục đốm lửa màu xanh đang nhảy nhót, tiếng vèo vèo cùng với từng tiếng vùng vẫy kêu đau phát ra từ trong ngọn lửa kia, khiến người ta không khỏi rợn tóc gáy.

Bóng đêm đen kịt, chỉ có đốm lửa màu xanh biếc là ánh sáng, mà nhờ vào những ngọn lửa giống như âm hồn kia, nàng lại có thể nhìn thấy rõ hình bóng của mấy người trong đó.

Bó gối khoanh chân ngồi giữa bãi đất trống chính là một lão giả tóc tai bù xù, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn lộ ra vẻ u ám, từng đường huyết vân hiện lên trên khuôn mặt gầy gò ấy, dường như huyết vân đó biết chuyển động, vô cùng quỷ dị.

Bộ áo bào màu đen rộng thùng thình mà ông ta đang mặc tạo ra tiếng vù vù trong gió đêm, xung quanh chỗ ông ta ngồi, từng cái đầu lâu dính máu tươi xếp vây thành một vòng, mắt thường cũng có thể thấy được khí tức u ám bao phủ toàn thân ông ta, khí tức mạnh mẽ kia khiến trong lòng nàng sinh ra một cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt.

Giống như có một thanh âm nói với nàng không được bước lên trước thêm nữa, không được đến gần nữa, nếu không nhất định sẽ chết ở nơi này!

Tiếng gào thét giận dữ của mấy người tu tiên kia sắp đến gần, nàng thoáng nhìn thấy bốn người, chỉ có điều lúc này từng người bọn họ đang ngồi sụp dưới đất, hơi thở trên người bọn họ giống như đang mất đi, sắc mặt nhợt nhạt, lời nói ra cũng có chút vô lực, giống như không có cách nào động đậy. Những người kia vây ở bên ngoài, từng người ngồi xuống đất.

Bọn họ giống như đều mất đi ý thức, ánh mắt đờ đẫn ngồi xếp bằng, giống như người gỗ, ngẩn ngơ vô hồn nhìn về phía trước, mà trên đỉnh đầu của mỗi người đều có ngọn lửa màu xanh biếc vây quanh.

Mà La Vũ chính là một trong số đó.

“Đến đây... đến đây đi...”

Đột nhiên, một nữ tử tóc dài mặc một bộ đồ màu đỏ tươi giống như ma quỷ lặng lẽ bước đến trước mặt nàng, khuôn mặt tái nhợt phóng to ra, không có lấy một tia huyết sắc nhưng đôi môi lại đỏ tươi đến quỷ dị, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, lộ ra sự âm hàn khiến người ta toàn thân rét run.

Dường như trong nháy mắt đó nàng đã muốn phản ứng nhưng không được, nàng cố đè nén sự kinh hãi cùng khiếp sợ đang dâng lên từ đáy lòng, ánh mắt nàng ngây dại trước cái vẫy tay của nữ tử kia, từng bước đến gần kết giới của máu tươi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.