Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 740: Chương 740: Không thể không giết




Thấy vậy, một vị lão Nguyên Anh của chợ đen phi thân ra, ngưng tụ linh lực trên tay đánh về phía tên Nguyên Anh cường giả kia, hai người đều là Nguyên Anh tu sĩ, nhưng khác biệt là, một người là đỉnh cao, một người chỉ là một lão Nguyên Anh trung kỳ đã lâu chưa được thăng cấp.

Hai bàn tay chạm nhau, hai luồng khí tức từ bàn tay tỏa ra, phát ra một tiếng phịch cực to, hai luồng khí lưu nổ tung, bay vào không trung, rung chuyển làm cho khí lưu không gian đang ổn định bổng chuyển động.

Vừa đấu đã biết ngay mạnh yếu, chỉ thấy vị lão Nguyên Anh của chợ đen sau khi bị một chưởng đánh trúng, thân thể bị lực tác động bay về sau, muốn cản cũng cản không nổi mà bay ra, đụng nặng vào một cây đại thụ.

“Phịch!”

“Phụt!”

Một đòn cực mạnh, làm lão ngã xuống đất, trong miệng phun ra máu tươi, vừa đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước, cả người nhã nhào về phía trước.

Tên Nguyên Anh cường giả kia không thèm để ý đến người khác, trong mắt hắn, người khác có thể có cũng có thể không, cũng chỉ có Phượng Cửu, chắc chắn phải giết! Hắn không thể để nàng thăng cấp một cách thuận lợi, nếu nàng thật sự thăng cấp, sau này sẽ là hậu hoạn khôn lường.

“Thúc!”

Cung hội trưởng thấy vậy kinh hô một tiếng, thấy tên Nguyên Anh tu sĩ kia một chưởng đánh xuống, một tiếng Phịch cực to, trong lúc mọi người không kịp ngăn cản đã phá vỡ được tầng két giới thứ nhất, hắn nghiến răng, cầm thanh kiếm sắc trong tay vung lên, ai ngờ, chưa kịp đến gần hắn, đã bị một ống tay áo phất văng ra ngoài hơn mười thước.

“Phịch!”

Thân thể nặng nề rơi xuống đất, một tia máu tươi cũng từ trong miệng hắn trào ra, tuy là hắn có thực lực Kim Đan đỉnh cao, nhưng đối với Nguyên Anh Cường giả cũng không có chút uy hiếp nào.

“Chết tiệt!”

Hắn lập tức ngã xuống đất, lau vết máu ở khóe miệng lần nữa đứng lên, đang muốn xông lên phía trước, liền thấy mấy vị trưởng lão Nguyên Anh tu sĩ viện trưởng và phó viện trưởng của học viện đã chia thành hai nhóm bao vây tên Nguyên Anh tu sĩ kia.

Lại thấy cách mười mấy thước, sư thúc của hắn ngã dưới đất không thể đứng dậy, lúc này nhanh chóng lao đi, đỡ hắn dậy.

“Thúc, thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?” hắn đỡ người dậy, liền hỏi.

“Khụ khụ khụ...”

Lão ho mạnh vài tiếng, máu tươi trong miệng trào ra, nói: “Nguyên Anh đỉnh cao, qua nhiên là không tầm thường, ngay cả ta cũng là Nguyên Anh cũng không đỡ nổi một chiêu của hắn.”

Đang nói, ánh mắt vừa chuyển, nhìn thấy trong tầng kết giới còn lại khí tức linh khí trên bàn tay Phượng Cửu chuyển động, hai mắt kinh hãi mở to.

“Nàng, khí tức trên người nàng...”

Linh lực và huyền lực hòa tan vào nhau, phát ra một luồng chỉ chỉ thuộc về một mình nàng, xem ra khoảng cách rất gần, cũng chính vì vậy, mọi người trong kỳ Kim Đan không thể nhìn thấy, cũng chỉ có số ít Nguyên Anh cường giả, mới biết là chuyện gì đang xảy ra?

Cung hội trưởng thấy thần sắc hắn khác thường, bèn hỏi: “Khí tức trên người nàng ta là sao vậy?

Tuy là đã mạnh lên, nhưng cũng không nên kinh hãi chứ? Dù sao, mỗi chuyện mà tên Phượng Cửu làm ra, đều khiến người khác phải kinh hãi, giống như chuyện ngày hôm nay, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ thật không thể tin nổi, nàng ta chỉ là một tu sĩ đại linh sư, lại có thể giết chết Nguyên Anh cường giả, chuyện này, như thế nào cũng cảm thấy khó tin.

Cách đó không xa, một thân y phục trắng Mạch Trần đứng trên cành cây, chắp tay nhìn người thiếu niên đang khoanh chân ngồi dưới đất đang chuẩn bị thăng cấp, nhìn thấy y phục màu đỏ nhuộm đỏ thẫm vết máu, nhìn thần sắc nàng đang nhắm mắt, hắn như có điều gì suy nghĩ.

Nhưng mà, lúc hắn đang suy tư, khi mọi người đang hộ pháp cho nàng, trong không gian bay tới một đám mây đen khổng lồ, mơ hồ, có tiếng ầm ầm trong tầng mây truyền ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.