Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 619: Chương 619: Kỳ lạ




Nàng không thể nhịn được cười, ngồi xuống quay đầu nhìn hoa y nam tử đó đang ôm lấy chân của nàng, vỗ vỗ đầu của hắn: “Ngoan, buông tay.”

Hắn nhìn nàng say đắm, ánh mắt si mê: “Tiên nữ... Đẹp quá...” Nghe thấy một giọng nói êm ái, cảm giác được tiên nữ đang vỗ nhẹ đầu của mình, hắn cười nhe răng cười, đồng thời buông lõng tay đang ôm chân nàng.

“ Có nhìn thấy lu nước kia không?” Nàng cười một nụ cười mê người, chỉ vào lu nước bên cạnh.

Cũng không biết là say đến mức hồ đồ, hay bị nụ cười của nàng làm mê hoặc, chỉ thấy người đang nằm dưới đất ngây ngô gật đầu: “Ừ, ta thấy rồi.”

“Trên người ngươi nồng nặc mùi rượu, mau vào đó tắm rửa đi.” Nàng cười vui vẻ nói, sau đó còn nói thêm một câu: “Ta không đi đâu, ta ở đây đợi ngươi.”

Vừa nghe được lời này, mắt hoa y nam tử sáng lên: “Thật sao? Ta đi tắm, tiên nữ đừng đi.” Vừa nói hắn vừa vội vàng đứng lên, bùm một tiếng nhảy vào lu nước.

khi cơ thể ngâm mình trong làn nước mát, hơi men trong người cũng giảm đi, chớp mắt tỉnh táo lại, lu nước rất lớn, tên hoa y nam tử đó ngồi ở trong chỉ để lộ ra cái đầu, lúc này toàn thân là nước mát, hắn ngồi trong lu kinh ngạc nhìn vị thiếu niênmặc y phục màu hồng đứng trước mặt.

Tỉnh rồi đương nhiên sẽ không nhận nhầm thiếu niên mặc y phục màu hồng đó là một nữ tử, nhất là giữa hai hàng lông mày tung bay, tùy ý nhưng tà mị, căn bản không phải nữ tử, nhưng dung nhan tuấn mỹ đó, thật sự khiến người ta khó quên, khó trách môt người say rượu như hắn lại nhận nhầm vị thiếu niên này là tiên nữ.

Nghĩ lại vừa rồi mình ngã nhào ở dưới đất, ôm lấy chân vị thiếu niên này không buông, tuy đều là nam nhân, nhưng sau khi tỉnh rượu hắn liền đỏ mặt lúng túng.

“Cái này, vị công tử này, thật sự xin lỗi, ta, là ta say quá, nhận nhầm công tử là một nử tử...” Ánh mắt hắn lúng túng, không dám nhìn vị thiếu niên kia.

Nghe những lời này, Phượng Cửu nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ tên hoa y nam tử này sau khi tỉnh lại sẽ xin lỗi nàng, thấy vậy, nàng thật sự không muốn so đo nữa, dù sao nàng cũng trêu đùa hắn rồi.

Thế là, nàng chỉ liếc nam tử này một cái, nói: “Không biết uống rượu thì uống ít thôi, may mà hôm nay ngươi gặp ta, nếu không, không phải chỉ nhảy vào lu nước là xong chuyện đâu.” Nói xong là vẫy vẫy áo, cất bước rời đi.

Nghe vậy, hắn ngồi trong lu nước vừa lấy lại thần sắc, nhưng hắn nghĩ lại lúc thiếu niên mặc y phục màu hồng này ngồi xuống trước mặt hắn, nói những lời nhỏ nhẹ với hắn, còn vỗ nhẹ lên đầu hăn, thần sắc của hăn lại trở nên kỳ quái.

Khi bằng hữu của hắn và chưởng quầy chạy tới, chỉ thấy hoa y nam tử đó ngồi ngây người ở trong lu nước, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả hai tai cũng ửng đỏ lên rồi, không hỏi han hắn liền nói không sao, chỉ là hiểu lầm thôi, vì vậy, hắn cũng từ từ bình tâm trở lại.

Phượng Cửu trở lại lầu hai, thấy Tiêu Diệc Hàn vẫn đang uống rượu, bất giác lắc đầu: “Tiêu huynh, uống rượu hại thân, huynh đừng uống nhiều quá.” Nàng đi đến cạnh bàn ngồi xuống, đi một vòng trở về, đã không còn hứng thú ăn uống nữa.

“Phượng tiểu đệ, tửu lượng của ta rất ít người có thể sánh bằng, nhưng không ngờ nhìn đệ có dáng vẻ yếu ớt như vậy, lại có thể cùng ta uống lâu như vậy cũng không say, tửu lượng của đệ cũng tốt thật đấy!”

Một bữa cơm này, hắn cảm thấy người thiếu niên trước mặt này mang đến cho hắn một cảm giác rất kỳ lạ, càng tiếp xúc, càng thấy người thiếu niên này có nhiều bộ mặt khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.