Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 239: Chương 239: Liễu gia tức giận!




Mà bọn họ không biết chính là, ở trong Liễu gia, một người lão giả mang biểu tình hoảng sợ chạy tới chủ viện, vừa chạy vội, vừa kêu lên: “Gia chủ! Gia chủ không tốt, đã xảy ra chuyện! Đã xảy ra chuyện!”

Giọng nói của lão giả vang lên ở Liễu gia, khiến cho mọi người trong phủ chú ý, các viện người đều sôi nổi ra ngoài xem xét.

Tại chủ viện, Liễu gia chủ đang nói chuyện cùng với hai vị trưởng lão, khi nghe thấy giọng nói bên ngoài, bọn họ cũng hơi có chút kinh ngạc.

“Dường như là giọng của lão Tứ?” Một vị trưởng lão trong đó mở miệng nói, nhìn thoáng qua vị gia chủ, nói tiếp: “Ta đi ra ngoài nhìn xem.”

Tuy nhiên, lão vừa mới đứng lên, còn chưa kịp đi ra khỏi cửa phòng, đã thấy thân ảnh bên ngoài vội vàng lao vào.

“Gia chủ, không tốt, đèn trường mệnh của Tam trưởng lão đã tắt!”

Lời này vừa ra, sắc mặt ba người trong phòng đại biến.

“Cái gì? Sao có thể!”

Ba người trăm miệng một lời kinh hô, trong giọng nói có sự không thể tin nổi cùng với khiếp sợ.

“Thật sự đã tắt! Vừa tắt ngay lúc nãy, đèn trường mệnh của lão thật sự đã tắt! Hơn nữa, đèn trường mệnh của đại công tử cũng lúc sáng lúc tối, chỉ sợ tình huống cũng không tốt!”

Khi nghe được những lời này, Liễu gia chủ nhanh chóng đi ra ngoài, đồng thời hét lớn: “Người tới! Người tới! Tam trưởng lão và đại công tử đã đi nơi nào? Có người nào biết?”

Giọng nói truyền ra từ trong phủ, một người hộ vệ vội vàng tới bẩm.

“Hồi gia chủ, lúc trước có hộ vệ đi theo đại công tử ra cửa, từng quay trở về nói đại công tử đã xảy ra chuyện ở Dự Vân lâu, vừa lúc Tam trưởng lão ở tại tiền viện nghe được, đã lập tức đuổi đến đó.”

Nghe được lời này, sắc mặt gia chủ biến đổi, lập tức nói với ba vị trưởng lão phía sau: “Ta đi tới Dự Vân lâu trước, các ngươi lập tức dẫn người vây quanh Dự Vân lâu, không thể để kẻ giết Tam trưởng lão chạy thoát!”

“Vâng!” Ba vị trưởng lão vội vàng đáp lời, thấy gia chủ nhanh chóng đề khí lao ra bên ngoài, lúc này mới nhanh chóng triệu tập nhân mã chạy tới Dự Vân lâu......

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Dự Vân lâu.

Ở trong ánh mắt mọi người, Phượng Cửu một bộ hồng y loá mắt đi tới bên người Lão Bạch, vỗ vỗ đầu của nó: “Lão Bạch, chúng ta đi.”

Lần này, mọi người cũng chỉ có thể nhìn thiếu niên hồng y nắm cương ngựa đi ra hướng bên ngoài, không có một người dám ngăn trở, ngay cả quản sự Dự Vân lâu cũng chỉ trơ mắt nhìn thiếu niên rời đi.

Bởi vì hắn biết, thiếu niên này không cần hắn cản, cũng sẽ không thể rời được nơi đây.

Tất cả mọi người nhìn thiếu niên nắm con ngựa béo phì đi ra khỏi đấu thú trường, đi tới bên ngoài, đi ra đại môn Dự Vân lâu.

Hầu hết tất cả mọi người đều đi theo phía sau thiếu niên, giết Tam trưởng lão Liễu gia, phế đi thiếu gia Liễu gia, chẳng lẽ, thiếu niên này thật sự có thể sống mà rời khỏi nơi này?

Ngay khi Phượng Cửu nắm Lão Bạch chuẩn bị rời đi, một tiếng rống giận truyền từ xa tới gần, bí mật mang theo uy áp cường đại cuốn đến.

“Là người phương nào dám giết ta trưởng lão Liễu gia! Lăn ra đây cho ta!”

Lửa giận ngập trời cùng với uy áp cường đại sắc bén xé toạc không khí tràn ra, ngay lập tức, toàn bộ không khí dường như đều bị co đọng lại vài phần. Loại hơi thở đầy áp lực và trầm thấp này, cùng với tiếng rống giận điếc tai kia, khiến cho bá tánh bên ngoài Dự Vân lâu sôi nổi né xa ba thước, chỉ sợ hơi bất cẩn một cái sẽ bị lan đến gần.

Đồng thời khi Liễu gia chủ đi vào, ba gã trưởng lão cũng đã theo đuôi ngay phía sau, cùng với cả đội gần trăm tên hộ vệ vội vàng tiến đến. Đội ngũ hùng hổ khiến những người bán hàng rong trên đường cái và các bá tánh sôi nổi hoảng sợ nhường ra một con đường rộng rãi.

Đường cái vốn rất náo nhiệt, cũng bởi vì một màn bất ngờ xảy ra mà trở nên yên tĩnh, một đám nín thở, tò mò kinh ngạc nhìn đội ngũ Liễu gia bước nhanh đi tới phía trước Dự Vân lâu, nhanh chóng vây quanh về phía hai bên, bao vây toàn bộ Dự Vân lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.