Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 272: Chương 272: Lúc nên ra tay thì Phải ra tay




“Ngươi trông coi đứa bé, ta đi ra xem một chút.” Nàng nói một tiếng với Lãnh Sương rồi bước ra ngoài.

Mở cửa ra, nàng nhìn thấy mấy quỷ hồn té trên mặt đất kêu la thảm thiết, từ giữa không trung tản ra từng luồng khí mang theo tia sáng, những tia sáng đó đánh vào trên người mấy quỷ hồn phát ra âm thanh sắc nhọn.

Khi nhìn thấy mấy quỷ hồn té trên mặt đất trở nên mờ nhạt, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị tiêu tán, Phượng Cửu lập tức nhìn về phía gã đạo sĩ đang vung nhẹ phất trần, ngón tay nàng khẽ động, trong lúc đó một cây ngân châm kẹp ở hai ngón tay bay về phía đạo sĩ đang đứng giữa không trung.

“Xoẹt!”

Ngân châm bị cây phất trần của đạo sĩ kia đánh rơi, cũng chấm dứt cảnh đánh mấy quỷ hồn, hắn nghiêm ngặt liếc nhìn về Phượng Cửu, trầm giọng quát lớn: “Tiểu tử này là ai? Lại dám cùng làm bạn với quỷ sao? Đúng là đáng chết!”

Vừa nói chuyện, hắn vừa vung cây phất trần lên, một luồng khí đánh tới Phượng Cửu.

“Ầm!”

Sát khí đến trước mặt, Phượng Cửu không chút hoang mang, lập tức nghiêng mình tránh ra, liếc mắt nhìn đạo sĩ kia nói: “Các hạ vừa ra tay chính là sát chiêu, chẳng lẽ cũng muốn biến ta thành u hồn dã quỷ?”

“Ha ha, ha ha! Tiểu tử, hôm nay thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Đúng là ta muốn giết ngươi đó, thì sao nào?” Đạo sĩ cười ha hả, giọng nói lộ ra vẻ ngạo mạn và tàn nhẫn, cũng không có lòng từ bi của người tu đạo.

“Công tử đi mau, tu vi của lão đạo sĩ này là Trúc Cơ kỳ đỉnh cao, công tử đừng chống chọi lại với hắn, mau dẫn con ta chạy trốn đi!” Nam tử yếu ớt đứng lên quát lớn với Phượng Cửu, hy vọng bọn họ sẽ ngăn lại được đạo sĩ kia, có thể đổi lấy cơ hội sống sót cho con của hắn và thiếu niên này.

Phượng Cửu liếc nhìn bọn họ, không làm theo lời bọn họ nói, mà giương mắt liếc nhìn đạo sĩ kia, khóe môi gợi lên một nụ cười thản nhiên: “Dọc theo con đường này, có không ít người muốn giết ta, nhưng đến cuối cùng đều bị ta giết chết.”

Giọng nói của nàng lười biếng, lộ ra mấy phần không thèm để ý, chỉ là một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh cao mà thôi, không đáng để nàng coi trọng.

“Nếu hiện tại ngươi rời đi, ta có thể lưu lại cho ngươi một mạng.” Nàng nhìn đạo sĩ ở giữa không trung, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

Nhưng người ở chỗ này vốn không xem lời của nàng là thật, dưới góc nhìn của bọn họ thì thiếu niên này ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng không phải, sao có thể giết được lão đạo sĩ?

Lão đạo sĩ kia cũng nghĩ như vậy, vì thế, sau khi nghe lời nói của nàng liền cười khinh thường: “Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta? Chỉ sợ là ngươi không...”

Lời nói của hắn còn chưa nói hết lập tức phát hiện thiếu niên mặc hồng y vừa rồi còn đang đứng trên mặt đất đã bay lên trên không trung, trên tay thiếu niên xuất hiện một thanh trường kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo, chỉ thấy hồng y khẽ động, một khắc sau, ngực hắn tê rần, cả người cứng đờ, hắn khiếp sợ không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm thiếu niên mặc hồng y cùng với thanh kiếm trong tay thiếu niên đó.

“Thanh, Thanh Phong kiếm! Ngươi, ngươi...”

“Ầm!”

Phượng Cửu đá một cước, đồng thời rút trường kiếm ra, nhìn thấy đạo sĩ ôm bụng ngã xuống đất, hừ lạnh: “Để cho ngươi đi ngươi lại không đi, đây chính là kết cục.”

Một kiếm của Phượng Cửu đâm vào chính giữa trái tim của đạo sĩ, hắn còn chưa kịp trút hơi thở cuối cùng đã chết, nhưng đến tận lúc chết hắn cũng không biết thiếu niên mặc hồng y này là ai? Tại sao lại cầm Thanh Phong kiếm trong tay? Càng không thể nào hiểu được, chính mình đường đường là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh cao, vì sao lại bị giết chết bởi một thiếu niên còn chưa đến Trúc Cơ?

Càng không thể nào tiếp nhận được, thiếu niên này không nói một tiếng đã động thủ, để hắn chết đi như vậy, thật sự không cam lòng...

Mấy u hồn kia khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, bọn họ cũng không thể tưởng tượng được tình hình đã thay đổi trong nháy mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.