“Vâng!”
Hắc y nhân đáp lời, đã sớm muốn gỡ khăn che mặt của nàng xuống và nhìn xem gương mặt thật của nàng, trước mắt, rốt cuộc đã có cơ hội.
Nhìn hắc y nhân đang bước tới, tay Phượng Cửu không dấu vết ấn ở chỗ cẳng chân, nàng nhìn về phía nam tử trung niên kia, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm. Đôi mắt hơi cong, giống như đang cười.
Nhìn thấy một màn này, nam tử trung niên nhíu mày càng sâu, cảm thấy nữ tử này thật là quỷ dị, đang muốn lên tiếng nhắc nhở, bỗng nhìn thấy nữ tử vốn đang ngã ngồi trên mặt đất nhảy dựng lên, một thanh chuỷ thủ léo lên ánh sáng lạnh lẽo chuyển động trong tay nàng. Ngay sau đó, lưỡi dao sắc bén cùng với sát khí lạnh lẽo đánh tới trước mặt hắc y nhân.
“Cẩn thận!”
Tiếng quát chói tai truyền ra, vài tên hắc y nhân xung quanh phản ứng lại trong nháy mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy thân thể cứng đờ của tên hắc y nhân đang nửa cúi xuống muốn gỡ khăn che mặt của nàng. Hắn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
“Bịch!”
“Ngươi, ngươi!”
Tên hắc y nhân lúc trước bắt nàng tới, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, có chút không thể tin nổi nhìn hơi thở cả người nữ tử đột nhiên biến đổi.
Nhu nhược lúc trước, lúc này đã được thay thế bởi sự sắc bén. Trên người nàng vốn không có một chút hơi thở huyền lực, nhưng giờ khắc này, nàng đứng ở nơi đó, trên người bắt đầu khởi động một luồng hơi thở huyền lực hùng hậu mà mắt thường có thể thấy được. Luồng hơi thở huyền lực kia thậm chí còn mãnh liệt hơn bất kỳ người nào trong số bọn hắn!
Hai tròng mắt vốn mang theo kinh hoảng sợ hãi, lúc này lại hơi nửa híp, trong mắt lập loè ánh sáng tà mị mà đường hoàng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thậm chí sẽ không tin tưởng rằng, nữ tử trước mắt và nữ tử nhu nhược vừa rồi chính là cùng một người!
Phượng Cửu đứng ở nơi đó, trong tay thưởng thức thanh chuỷ thủ tinh xảo sắc bén. Ánh mắt nửa híp xẹt qua vài tên hắc y nhân, sau đó dừng ở trên người nam tử trung niên.
“Thật không nghĩ tới sẽ gặp được lão người quen, ta thật sự rất ngạc nhiên!”
Nghe được lời này, giọng nói của nam tử trung niên hơi trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng: “Lão người quen? Nếu là lão người quen, các hạ cần gì phải mang khăn che mặt không dám gặp người?”
“Ha ha......”
Nàng cười khẽ, tiếng cười như tiếng chuông bạc thanh thúy dễ nghe, vang lên rõ ràng trong bóng đêm yên lặng.
Tiếng cười chợt tắt, giọng nói mang theo ba phần cuồng ngạo, bảy phần không chút để ý: “Không phải không dám gặp người, mà là các ngươi không có tư cách để nhìn thấy dung nhan ta.”
Ánh mắt nàng lướt nhìn qua trong viện, nói: “Nơi này chắc hẳn cũng không phải là hang ổ của các ngươi đi? Ta thật ra rất tò mò, rốt cuộc Tô Nhược Vân có bao nhiêu thế lực mờ ám.”
Nghe được những lời này, ánh mắt nam tử trung niên co lại, trong lòng nhấc lên cuồng phong khiếp sợ, lui bước ra phía sau một bước, ánh mắt sắc bén mà âm ngoan gắt gao nhìn nàng chằm chằm, phảng phất như muốn nhìn xuyên thấu dung nhan dưới tấm khăn che mặt.
“Là ngươi? Ngươi vẫn chưa chết?”
Sự kiện kia rất ít người biết đến, nữ tử này, lại chính là Phượng Thanh Ca kia? Cũng đúng, khó trách khi hắn nhìn thấy thân hình nàng lại cảm giác có vài phần quen thuộc, nguyên lai là nữ tử mà bọn họ đều cho rằng đã chết!
Chỉ là, thời gian ngắn ngủn mấy tháng, nàng vì sao lại có biến hóa lớn như vậy?
Hơi thở cả người tà mị sắc bén và khát máu, còn có sự tự tin và kinh cuồng phát ra trên người, nếu không phải nàng nói ra một câu kia, hắn căn bản không thể đoán ra nàng đến tột cùng là ai? Càng nhận không ra nữ nhân này lại chính là Phượng Thanh Ca kia......
“Nếu ta đã chết, làm sao ta có thể tìm thấy các ngươi mà báo thù đây?”
Dưới tấm khăn che mặt, khóe môi nàng nhếch lên, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, đi bước một đến gần: “Có lẽ, ngươi có thể thử xem, hôm nay có thể đào tẩu từ trong tay ta hay không?”