Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 74: Chương 74: Những câu nói kinh người!




Nàng cũng không nghĩ tới, kết quả lại là một thân y thuật của nàng là hữu dụng nhất, bất quá, những dược tề đó nàng cũng chỉ điều phối mà ra, nếu như được thực hiện bởi luyện đan sư trong thế giới này......

Nghĩ vậy, trong con ngươi hạ xuống của nàng xẹt qua một tia ánh sáng, một ý niệm dần dần hình thành trong đầu.

Nàng ngước mắt nhìn về phía Đổng quản sự phía trước, hỏi: “Ta nhìn thấy thiếu nữ hắc y quỳ bên ngoài, hình như chính là người ngày đó đã uống dược tề?”

“Đúng vậy, chính là nàng, nàng đã quỳ gối nơi đó hai ngày, kỳ thật chính là vì muốn nhìn thấy tôn giá.”

“Thấy ta?” Nàng nhướng mày, có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, nàng là một võ giả cũng có chút danh tiếng ở đấu võ trường chợ đen, nghe nói còn có một đệ đệ, bất quá thân thể không tốt lắm. Nàng đã dùng toàn bộ tiền thắng cuộc đấu võ ở nơi này để điều trị cho đệ đệ nàng, chẳng qua, không ít đại phu xem qua đều nói đệ đệ nàng sẽ không sống được bao lâu nữa.”

Đổng quản sự nói, thấy Phượng Cửu cảm thấy hứng thú, lại tiếp tục nói: “Nghe nói hai ngày trước đệ đệ nàng lâm vào hôn mê, đại phu trên trấn cũng không có biện pháp, nàng cũng không biết nên làm gì nữa, vì vậy cứ quỳ ở nơi đó, nói là muốn cầu kiến tôn giá. Chúng ta đã đáp ứng tôn giá không tiết lộ bất cứ tin tức gì của tôn giá, tự nhiên sẽ không đáp ứng nàng, cho nên, nàng vẫn luôn quỳ ở kia, đuổi cũng không chịu đi.”

Phượng Cửu gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, một lát sau, nàng để lại một số hướng dẫn của linh dược, liền đứng dậy rời đi.

Khi cất bước ra khỏi cửa chợ đen, lúc lướt qua bên người thiếu nữ hắc y, nhận thấy được ánh mắt nàng, Phượng Cửu hơi dừng chân lại, liếc liếc mắt nhìn nàng một cái, liền cất bước rời đi.

Thiếu nữ hắc y xoay người nhìn thân ảnh đang rời đi, ánh mắt sáng lên rực rỡ, nàng lập tức đứng dậy đi theo.

Sau khi Phượng Cửu đi qua ba con phố, bước chân chợt dừng lại, giọng nói hài hước cũng theo đó truyền ra.

“Đi theo lâu như vậy, chẳng lẽ là ngươi muốn đánh cướp ta?” Trong khi nói, nàng đã chuyển thân mình qua.

Một thân ảnh màu đen đi ra từ phía sau, đúng là thiếu nữ mặt đen kia. Nàng nhìn thân ảnh màu đỏ phía trước, nhấp môi mở miệng nói: “Trên người ngươi có dược vị, ngươi là luyện dược sư điều chế ra dược tề.”

Phượng Cửu cười cười, khoanh tay trước ngực nhìn nàng, nhếch khóe môi mang theo vài phần tà khí: “Vậy thì sao?”

Thiếu nữ hắc y nhìn Phượng Cửu, trầm mặc, thật lâu sau, đột nhiên quỳ đầu gối xuống, cúi đầu: “Cầu ngươi cứu đệ đệ ta.”

Giọng nói của nàng ngang ngạnh, lạnh lùng, tuy là quỳ xuống, nhưng eo vẫn thẳng tắp, hiển nhiên, đây không phải là một kẻ từng cầu xin người.

Ý cười bên môi Phượng Cửu càng tăng, nhưng nàng lắc lắc đầu: “Không cứu.”

Giọng nói vừa rơi xuống, nàng xoay người cất bước đi về phía trước.

Nhưng mà, thân ảnh vốn đang quỳ lúc này đây lại lập tức xuất hiện ở trước mắt nàng ba bước và quỳ xuống.

“Cầu ngươi cứu đệ đệ ta.”

Vẫn là giọng nói ngang ngạnh lạnh lùng như cũ, eo vẫn giữ thẳng tắp.

Phượng Cửu nhìn thấy, nhớ tới nàng ngày ấy trên đài, một đôi ánh mắt giống như con thú nhỏ, ngoan cường mà kiên định.

“Vậy ngươi nói xem, ta dựa vào cái gì muốn cứu đệ đệ ngươi?”

“Ta có thể giúp ngươi giết người.”

Phượng Cửu lắc đầu: “Giết người có sát thủ chuyên nghiệp chợ đen.”

“Mệnh ta có thể cho ngươi.”

Nàng lại lắc đầu lần nữa: “Ta muốn mệnh ngươi cũng không có gì để dùng.”

Nghe vậy, nàng ngẩng đầu dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trước mắt: “Vậy ngươi muốn gì?”

Ánh mắt Phượng Cửu nhìn trên người nàng từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu, cười tà tứ, không nói gì đã rời đi.

Nhìn thân ảnh kia càng lúc càng xa, thiếu nữ hắc y đứng lên, hô: “Ta có thể làm ấm giường cho ngươi!”

Nghe được lời nói phía sau, dưới chân Phượng Cửu lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.