Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 57: Chương 57: Quay đầu mỉm cười!




Khi nhìn đến Mộ Dung Dật Hiên, Phượng Cửu có chút ngoài mong đợi, không nghĩ rằng sẽ gặp lại hắn ở chỗ này.

Kỳ thật lúc trước nàng cũng phát hiện ra có người đi theo phía sau bọn họ, chỉ là không cảm giác được ác ý, bởi vậy cũng không thèm để ý tới, nghĩ lại, người theo đuôi chắc hẳn là hắn.

Nhưng, không phải hắn luôn bồi bên người Phượng Thanh Ca giả hay sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?

Còn có đáy mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn là có ý tứ gì?

Dưới khăn che mặt, nàng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, cất bước đi ra ngoài, chỉ là, chưa đi được vài bước, người nguyên bản đang ngồi lại chắn trước mặt nàng.

Nàng không nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn về phía hắn.

Mộ Dung Dật Hiên cũng không mở miệng, hắn cứ đứng trước mặt nàng lẳng lặng nhìn cặp mắt kia như vậy, tựa hồ muốn từ cặp mắt kia tìm thấy một tia quen thuộc của ngày xưa, nhưng, hắn lại thất vọng.

Tuy rằng cặp mắt kia cực kỳ giống nàng, nhưng ánh mắt tùy ý hoang dã lại không thuộc về nàng.

Đôi mắt này đẹp như vậy, tương tự như của người trong lòng hắn, nhưng, ánh mắt Thanh Ca của hắn mang theo vẻ dịu dàng, mà đôi mắt trước mắt này lại dấu diếm sự sắc bén, hai loại hơi thở hoàn toàn khác nhau, làm hắn trong lúc nhất thời không biết phân biệt như thế nào.

“Tiểu tử, ngươi đang làm gì vậy?”

Nhìn thấy có gì đó có vẻ không đúng, Quan Tập Lẫm cất bước tiến lên, thân thể cường tráng lập tức chắn giữa hai người, ngăn cách hai người.

Mộ Dung Dật Hiên phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía nam tử dáng người cao lớn trước mặt, lộ ra nụ cười nho nhã: “Huynh đài, ta chỉ vì thấy vị cô nương này có chút giống một vị bằng hữu của ta, muốn qua chào nàng ấy.”

Có lẽ vì quý khí trên người cùng với sự ôn tồn lễ độ của hắn ta làm Quan Tập Lẫm cảm thấy không giống người xấu, bởi vậy, hắn hơi nghi hoặc, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau người.

“Cô nương, hoa đào trong am Hoa Đào nở vào tháng ba.”

Hắn lẳng lặng nhìn về phía nàng, ánh mắt ôn nhu phảng phất như thể sẽ bị chết đuối chìm vào trong nước. Mà câu nói dường như vô nghĩa, cũng làm Quan Tập Lẫm có chút bối rối không hiểu đầu đuôi, không biết có ý nghĩa gì.

Chỉ có trong lòng Phượng Cửu khẽ nhúc nhích, trong trí nhớ, có một mặt hoa ấm áp như vậy......

“Mộ Dung ca ca, nghe nói hoa đào trong am Hoa Đoà là đẹp nhất, đỏ trắng đan xen tôn lên lẫn nhau, kéo dài vô tận khắp nơi trên núi, có phải là sự thật hay không?” Dưới cây hoa đào, thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ ngửa đầu, trong đôi mắt tràn đầy thâm tình nhìn nam tử bạch y bên người.

Trong mắt nam tử bạch y toàn là ôn nhu chìm người, hắn duỗi tay ôm thiếu nữ bên người, giọng nói nhẹ nhàng: “Ân, hoa đào trong am Hoa Đào vừa nhìn đã thấy vô tận, gió thổi qua, cánh hoa phấn hồng bay tán loạn như hoa vũ đầy trời, đợi đến thang ba năm nay, hoa đào nở rộ, ta dẫn ngươi đi xem.”

Đợi đến tháng ba năm nay, hoa đào nở rộ, ta dẫn ngươi đi xem......

Đột nhiên đáy mắt hạ xuống của nàng xẹt qua một tia giật mình, trong lòng chợt có một loại cảm xúc chua xót cùng đau đớn. Nàng biết, đó là thâm tình quyến luyến của nguyên chủ đối với Mộ Dung Dật Hiên.

Người ở ngay trước mắt, lời nói phảng phất như mới vừa hôm qua, mà người kia cũng đã biến mất trong trời đất bao la......

Trong lòng Mộ Dung Dật Hiên thắt lại, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên đôi mắt hạ xuống của nàng, cố gắng tìm kiếm biểu tình khác thường của nàng.

“Hoa đào trong am Hoa Đào nở vào tháng ba, ta sẽ tự mang muội muội ta đi xem, không cần ngươi phải nhắc nhở?”

Không hiểu ý tứ của lời nói kia nhưng Quan Tập Lẫm vẫn tức giận nói, vừa dắt tay Phượng Cửu đi nhanh ra ngoài, vừa dặn dò: “Muội muội, không cần lý luận với tên tiểu bạch kiểm đó, tên kia vừa nhìn đã biết là hoa hoa công tử, lại còn hoa đào nở tháng ba, ta nghĩ hắn là đang mơ tưởng nhiều đoá hoa người nở ra quanh hắn.”

“Phụt!”

Nghe lời hắn nói, Phượng Cửu nhịn không được cười ra tiếng, nàng ngoái đầu thoáng nhìn lại, đôi mắt mang ý cười tươi sáng......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.