Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 39: Chương 39: Sâu dưới lòng đất!




Duỗi tay gõ gõ, chỉ nghe phát ra thanh âm khấu khấu.

Nàng suy nghĩ, quả trứng này không thể giấu được, chỉ cần một gặp người khẳng định sẽ bị người phát hiện, hiện tại những người phi hành trên không đang muốn tìm quả trứng này, hiển nhiên sẽ không rời đi nhanh như vậy. Nếu nàng ôm quả trứng này đi tìm Quan Tập Lẫm, đừng nói đến có thể an toàn đến chỗ hắn hay không, chính là nếu đi đến chỗ hắn, chỉ sợ sẽ liên lụy đến hắn.

“Làm sao bây giờ đây? Ngoạn ý phiền toái này.” Nàng nhíu nhíu mày, nhớ tới phương pháp khế ước trong đầu, ánh mắt sáng lên, lập tức cúi xuống tích một giọt máu tươi trên ngón tay của mình và nhỏ lên vỏ trứng.

Chỉ là, máu tươi đã tích ra cũng không bị vỏ trứng hấp thu vào, ngược lại là chảy xuống dưới.

Nàng trừng mắt nhìn: “Không phải nói rằng trước khi thú loại sinh ra có thể dùng máu để khế ước hay sao? Gạt người?” Nàng chưa từ bỏ ý định lại nhỏ thêm hai giọt máu, vẫn như cũ không có phản ứng gì.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể từ bỏ.

“Ân? Là thanh âm gì vậy?” Nàng vểnh tai lên và nhìn quanh, nghe thấy thanh âm kia rất nhỏ tựa hồ truyền đến từ dưới nền đất.

Quả nhiên, vừa cúi đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bùn đất như bị đẩy lên, phía dưới bùn đất hình như có cái gì đó đang đào bới.

“Chuột đang đào? Chắc là không phải chứ? Chuột đào cũng không lớn như vậy a!”

Nàng đem trứng vàng thu lại vào trong lồng ngực, muốn nhảy ra khỏi mặt đất ầm ĩ này, nhưng vừa mới ngoi đầu lên một cái, liền thấy một nam tử trung niên cách đó không xa đang ngự phi kiếm về hướng bên này, nàng sợ tới mức theo bản năng lui về phía sau, nhưng một lui này, dưới chân dẫm phải đống bùn kia, cả người mất đi thăng bằng hướng phía dưới cửa động ngay chỗ đống bùn rơi xuống.

“A!”

Nàng kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể rơi thẳng xuống, tốc độ cực nhanh làm nàng không kịp phản ứng.

Mà ở phía trên, ngay sau khi Phượng Cửu rơi xuống, hai đầu chuột từ mặt đất toát ra, kêu chi chi vài tiếng, nhìn trái nhìn phải, không lâu sau, tiếp tục ủi bùn đất lấp đầy cái cửa động vừa nới lộ ra tới.

Nam tử trung niên ngự kiếm theo thanh âm tìm đến hướng xung quanh nhìn nhìn, phát hiện nơi này không có người, cũng không cảm giác được có hơi thở người, không khỏi nhíu nhíu mày: “Chẳng lẽ ta nghe lầm?”

Dùng thần thức nhìn quét một phen, cũng xác thật không có phát hiện gì, lúc này mới ngự kiếm rời đi.

“A......”

Dưới nền đất, tiếng kinh hô của Phượng Cửu quanh quẩn một đường khi nàng trượt xuống, thân thể thẳng tắp mà trượt. Một mảnh đen thui như mực nhìn không thấy, chỉ biết là địa đạo kia hết rẽ trái rồi rẽ phải một đường đi xuống. Nửa đường, nàng phảng phất có cảm giác chân đá phải vật gì mềm mềm như thịt, “chi” một tiếng thét chói tai, đoàn thịt mập mạp cũng cùng thi nhau lăn xuống.

“Phanh!”

“Tê! A!”

Nàng hô lên một tiếng vì đau, thân thể theo đà trượt xuống dưới quăng ngã về phía trước mặt, nhưng không phải bị quăng ngã trên mặt đất, mà là quăng ngã ở trên đống thịt mềm mại kia.

“Tê! Đau chết mất.”

Một đường trượt xuống phía dưới, thân thể đầy vết xước, toàn thân đau đến nóng rát, nhưng tuy là như thế, nàng cũng đang nhìn thấy xung quanh từng đôi từng đôi ánh mắt như ánh sáng loé lên trong tối tăm, nàng cả kinh nhanh chóng nhảy lên.

“Chi chi.”

“Chi chi chi chi.”

Chuột?

Da đầu nàng một trận tê dại, nghe thanh âm là chuột, nhưng trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được hình dáng tựa hồ không giống như loài chuột thông thường, hơn nữa, lúc này chúng đang hướng về phía nàng vây lại.

Nghĩ đến cửa động kia đủ để chứa một thân người, lại nghĩ đến loại chuột ngay trước mắt, thân thể nàng căng chặt.

“Là Toản Địa Thử*!” (钻地鼠: Loài chuột khoan đất rất giỏi đào hầm. Người dịch: Emily Ton)

Một tay sờ soạng trong lồng ngực, quả trứng vàng vẫn rất tốt không việc gì, một tay thăm dò đùi, rút ra chuỷ thủ cột nơi đùi nắm ở trong tay......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.