“Ngươi không thay quần?” Nàng nhướng mày nhìn hắn.
Nghe được lời này, lại nhìn thấy hai mắt nàng tỏa ra ánh sáng, sắc mặt hắn tối sầm: “Thay áo là được.”
“Ách.” Nàng có chút nuối tiếc đáp lời, liếc mắt về phía lưng quần một cái, chỉ một chút nữa.... chỉ một chút nữa......
Nhìn biểu tình trên mặt nàng, khóe miệng Diêm Chủ co giật, thật sự không muốn nhìn thêm nữa, quay mặt đi và nhìn về hướng khác.
Sau khi thay áo nhiễm máu, Diêm Chủ lúc này mới nằm xuống nghỉ ngơi, lại mệnh lệnh: “Ngươi hãy đi ra gian ngoài nằm ngủ, có việc gì bổn quân sẽ gọi ngươi.”
Phượng Cửu sau khi nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi không tháo mặt nạ xuống?”
Người này tựa hồ vẫn luôn mang mặt nạ, ngay cả khi ngủ cũng mang, phảng phất như không muốn để nàng nhận ra, chẳng lẽ, chẳng lẽ là người nàng biết?
“Đi ra ngoài.” Diêm Chủ liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng nói lạnh lùng.
Thấy vậy, Phượng Cửu nhún nhún vai, cũng không nói gì thêm, đi đến gian ngoài nằm xuống trên ghế mềm, nhắm hai mắt mà không ngủ được, trong lòng hiện tại đang suy nghĩ, nên đào tẩu như thế nào? Trước khi đào tẩu nàng có phải nên cuốn theo một chút linh dược hay không?
Sáng sớm hôm sau, Diêm Chủ tỉnh lại và đi ra gian ngoài, lập tức nhìn thấy thân ảnh kia cuộn tròn ở trên ghế mềm. Thuốc mỡ xanh đen trên mặt trải qua một đêm tựa hồ đã khô, tầng ngoài đã hơi bị vỡ, mà người nọ lại còn đang ngủ và ngáy khò khè giống như con heo.
Hắn nhấc chân đá đá chân nàng, lại thấy nàng co rụt chân lên phía bên trên, còn nỉ non: “Chơi một bên đi, đừng làm phiền ta.”
Hắn nhướng lông mày, ánh mắt thâm thuý léo lên một tia ánh sáng rực rỡ, hắn nhìn thật sâu vào nàng một cái, nhấc chân đi ra ngoài, đi tới bên ngoài viện, phân phó hộ vệ múc nước rửa mặt cho hắn.
Chờ khi đến giờ Thìn (7h-9h sáng), Phượng Cửu trở mình, lại quên chính mình đang ngủ ở trên ghế mềm, nàng quay người lại, cả người phịch một tiếng lăn xuống trên mặt đất, âm thanh vang lên, khiến Diêm Chủ đang ăn sáng bên ngoài cũng đều nghe thấy.
“Tê!”
Nàng hít hà một hơi, đứng lên xoa xoa cánh tay đau vì bị ngã, cả người cũng thanh tỉnh lại, vừa nhấc đầu, liền thấy Ảnh Nhất đang đứng ở chỗ cửa đang nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt mới lạ. Nàng lập tức trừng mắt tức giận liếc nhìn hắn một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng nhìn thấy người rớt trên mặt đất hay sao?”
“Xuy!”
Ảnh Nhất cười nhạo một tiếng, gật gật đầu, nói: “Thật đúng là không phát hiện ra ngay cả ngủ cũng bị ngã xuống dưới giường, rốt cuộc ngươi ngủ sâu đến bao nhiêu?”
Phượng Cửu không thèm để ý tới hắn, mà là sờ soạng thuốc mỡ trên mặt, phát hiện nó đã khô, lập tức nói: “Ta đi trước.” Cũng không đợi hắn nói thêm điều gì, bước nhanh đi ra bên ngoài.
Khi đi vào phía bên ngoài viện, thấy Diêm Chủ đang ăn đồ ăn sáng. Nàng vốn dĩ đang nện bước ra bên ngoài, khi nhìn đến những đồ ăn tinh xảo trên bàn hắn liền dừng bước chân, hướng về phía hộ vệ bên ngoài kêu lên: “Lấy thêm bát đũa cho ta!”
Rồi sau đó nhanh chóng đi ra phía sau súc miệng và đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Ta nghĩ ngươi không ngại ăn cùng ta đi.” Nàng tiếp nhận bát đũa do hộ vệ mang đến, không khách khí kẹp lên một cái bánh sủi cảo xanh biếc và cắn một ngụm.
Ánh mắt nàng sáng lên, hàm hồ nói: “Ân! Nước ép thịt vẫn còn trong đó, thơm quá!”
Nhìn một bộ dáng háu ăn như con mèo của nàng, giống như đã mấy trăm năm chưa từng ăn qua đồ ăn, Diêm Chủ thả chậm tốc độ dùng bữa, phân phó: “Sai người mang thêm một phần nữa lại đây.”
Giọng nói không chút để ý lại khiến Ảnh Nhất nghe thấy liền kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ chủ tử không hề chê thiếu niên kia mang một gương mặt trát đầy thuốc mỡ ngồi đối diện cùng ăn, lại còn ra lệnh mang lên một phần cho hắn, không tránh khỏi, trong lòng có thêm một phần cân nhắc.
Chủ tử cực kỳ phản cảm đối nữ nhân, nhưng lại có mối quan tâm rất lớn đối thiếu niên này, sẽ không phải là...... thực sự có sở thích đoạn tụ đi?