Hộ vệ hắc y canh bên ngoài sân nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại, đã thấy thiếu niên đang sử dụng cả tay và chân bò lên trên cây, trong đó một người hét lên: “Ngươi đang làm gì vậy? Xuống đây!”
Phượng Cửu liếc mắt nhìn hai người một cái, nói: “Các ngươi hãy lo đến vị trí của các ngươi, bớt lo chuyện người.”
“Ngươi!” Tên hộ vệ hắc y đang muốn tiến lên, đã bị người bên cạnh kéo lại.
“Tiểu tử kia thật sự tà môn, ngươi đừng quản hắn, dù sao cũng không chạy loạn ra ngoài được, mặc kệ hắn đi.”
Tên hộ vệ hắc y thấy Phượng Cửu đang tìm vị trí ở trên cây để dựa ngủ, không khỏi mắng một tiếng: “Bỏ giường tốt không ngủ lại chạy trên cây đi ngủ, ta xem tiểu tử này chắc là có bệnh!”
Phượng Cửu lười để ý đến bọn họ, từ khi bị đưa tới nơi này nàng còn chưa được nghỉ ngơi thật tốt, tuy rằng bên ngoài có hơi lạnh, nhưng còn tốt hơn là ép mình cùng với 10-20 tên đàn ông trong kia.
Ở trong viện lăn lộn hai ngày, đại khái cũng thăm dò được quy củ của dược lâu, chỉ có dược sư mới được nhập lâu, mà dược sư phẩm cấp càng cao, có thể điều phối ra dược vật càng có giá trị, địa vị và đãi ngộ ở trong Diêm Điện cũng sẽ càng tốt.
Hơn nữa, tuy rằng nhiều người là bị bắt tới, nhưng vì quan hệ đãi ngộ, bọn họ cũng từ bỏ tâm tư rời đi, một lòng lưu tại dược lâu. Nghe nói, ở chỗ này chỉ cần điều phối ra dược vật tương đối có giá trị, trừ bỏ khen thưởng tương ứng ra, còn có thể đến Mỹ Nhân Lâu tìm mỹ nhân vui vẻ phong lưu một đêm. Chỉ cần bọn họ thật tình quy thuận với Diêm Điện, cách mỗi đoạn thời gian còn có thể được phép trở về nhà.
Đối với Mỹ Nhân Lâu, nghe nói là mạng lưới tin tức do Diêm Điện bồi dưỡng nên. Diêm Điện đều có Mỹ Nhân Lâu ở khắp mọi nơi, cùng loại với thanh lâu, mỹ nhân trong Mỹ Nhân Lâu đều được sưu tập về từ các vùng khác nhau, mỗi người đều có dáng người lả lướt quyến rũ, dung nhan kiều diễm tuyệt mỹ.
Ngay cả những lão dược sư đã già nếu đi vào đó một hồi, cũng sẽ chìm đắm bởi mùi hương ôn nhu của mỹ nhân, không thể nào tự kềm chế.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy tò mò đối với chủ tử Diêm Điện này, rốt cuộc Diêm Chủ là người thế nào?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Một giọng nói trầm thấp mang theo từ tính đột nhiên vang lên ở bên tai, khiến cho nàng đang ở trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên, không chút suy nghĩ liền đáp: “Đang suy nghĩ Diêm Chủ rốt cuộc là một nam nhân như thế nào?”
Lời nàng nói vừa ra, ảnh vệ đang canh giữ chỗ tối trong dược lâu kéo kéo khóe miệng: Hoá ra tiểu tử này ban ngày ban mặt còn đang mơ tưởng đến chủ tử bọn họ? Lá gan cũng đủ lớn!
Âm thanh bận rộn trong viện chợt yên tĩnh lại, hoàn toàn quái dị nhìn thoáng qua về phía “hắn”, khi ánh mắt “hắn” dừng ở trên người nam nhân bên người, mọi người mới vội vàng thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm sự tình của mình.
“Ân?”
Phượng Cửu phục hồi lại tinh thần, khi nhìn nam nhân đang đứng bên người, ánh mắt sáng lên, mở miệng nở nụ cười ngượng ngùng: “Hắc hắc hắc, thì ra là Diêm Chủ! Mấy ngày không thấy, ngươi giống như lại đẹp hơn nhiều.”
Ánh mắt thâm Thúy của Diêm Chủ dừng ở trên khuôn mặt che kín vết sẹo của “hắn”, nhìn “hắn” nở nụ cười mang theo vài phần không tâm không phổi, ánh mắt hơi lóe lên, trầm giọng nói: “Cùng bổn quân tiến vào!” Tiện đà, chắp hai tay sau lưng và cất bước đi vào trong lâu.
Thấy thế, Phượng Cửu bước nhanh đuổi kịp, khi cất bước, khóe mắt thoáng nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hôi Lang ở phía sau, khóe môi gợi lên vui sướng, hiện lên tươi cười.
Hôi Lang ở phía sau tựa hồ không nghe thấy Phượng Cửu nói gì, biểu tình của hắn có chút hoảng hốt, trong mắt cất giấu lo âu, trước mắt đen nhánh một mảnh, sắc mặt có chút khó coi.
Nhìn thấy chủ tử đã vào trong lâu, hắn cũng lập tức đi theo, suy nghĩ, tuy rằng khó mở miệng, nhưng cũng nên tìm một cơ hội, tìm y giả trong dược lâu hỏi qua tình huống của hắn, rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?