Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 162: Chương 162: Ta muốn từ hôn!




Phượng Cửu không nhịn được cười cười, tầm mắt đảo qua tám người kia, tiện đà nói: “Lệnh bài ta sẽ nhận lấy, đối với bọn họ sao, chờ khi ta rảnh lại nói.” Giọng nói rơi xuống, dời bước liền đi ra ngoài.

Trở lại Phượng phủ, nàng xuống tay rửa sạch những người Tô Nhược Vân lưu lại trong phủ. Ngắn ngủn ba ngày, lại chỉnh đốn trên dưới trong phủ một lần nữa. Cũng trong thời gian ba ngày này, thân thể Phượng Tiêu cũng dần dần khôi phục lại.

Sáng sớm hôm nay, Phượng Cửu đang đánh Thái Cực quyền trong viện, liền thấy Lãnh Sương đi đến: “Chủ tử, Tam Vương gia tới, nói muốn gặp ngươi, lão thái gia bảo ngươi đi qua đó một chuyến!”

Nàng thu hồi tay và thở nhẹ một hơi, nói: “Đã biết, ta đổi quần áo xong sẽ đi.” Trong khi nói, nàng đi về phía trong phòng, bước chân lại dừng một chút, hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày nay ca ta ở chợ đen thế nào?”

“Thiếu gia rất tốt, chủ tử không cần lo lắng, phía bên chợ đen đều đã giao đãi qua.”

“Ân, vậy là tốt rồi.” Lúc này nàng mới gật đầu, vào phòng thay đổi quần áo rồi đi ra, mang theo Lãnh Sương đi về viện phía trước.

......Edit & Dịch: Emily Ton......

Trong sảnh ngoài.

“Dật Hiên! Lão phu biết ngươi thực sự xuất sắc, lão phu cũng thực rất vừa lòng ngươi, chỉ là, Phượng nha đầu đã nói như vậy, ta chỉ là gia gia, tự nhiên không tiện nói nhiều về nó. Vì thế, hôm nay đành nói trước với ngươi một chút, ngày khác ta sẽ tiến cung, báo cáo với quốc chủ về tình huống lui việc hôn nhân của các ngươi.”

Nghe vậy, Mộ Dung Dật Hiên nhìn về phía lão, nói: “Phượng gia gia, ngài đừng tiến cung trước, chờ ta nói chuyện với Thanh Ca rồi nói sau!”

Một ngày kia là hắn đã nói tới việc lui hôn nhân này. Hiện giờ, lại là nàng muốn lui việc hôn nhân này. Là bởi vì hắn không nhận ra nàng, nên nàng đang bực tức với hắn hay sao?

“Gia gia.”

Một giọng nói truyền đến từ bên ngoài, Mộ Dung Dật Hiên quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy, ánh mắt hơi nheo lại.

Một nữ tử mặc một bộ bạch y ngược sáng mà đến, dáng người phiêu dật, thanh nhã xuất trần khiến cả người nàng thoạt nhìn đẹp như thiên tiên. Tuy nhiên, khi nhìn đến khuôn mặt nàng, kinh diễm lúc trước lại theo đó biến mất không còn dấu vết.

Đó là một loại dung nhan che kín bởi những vết sẹo, đã nhìn không ra bộ mặt vốn có, da thịt trên mặt cơ hồ đều bị huỷ hoại, thập phần đáng sợ. Tuy rằng hắn nhìn thấy, trong lòng cũng không tránh khỏi co rụt lại.

Có đau nhức, có thương tiếc, cũng có khiếp sợ và ngạc nhiên.

Hắn cũng không biết, mặt nàng lại hoàn toàn bị hủy đi như thế......

“Phượng nha đầu, ngươi tới rồi?”

Lão gia tử nhìn thấy nàng, ánh mắt nhíu lại, lộ ra ý cười. Lão đứng lên nhìn về phía Mộ Dung Dật Hiên, nói: “Hai người các ngươi hãy từ từ nói chuyện đi!” Nói xong, liền đi ra ngoài trước.

“Thanh Ca, chúng ta thành thân đi!” Hắn nhìn nàng, nói ra ý đồ hắn đến.

Nghe vậy, Phượng Cửu liếc mắt nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ gia gia của ta chưa nói với ngươi, ta muốn từ hôn?” Nàng ngồi xuống ở vị trí chủ vị, hạ nhân lập tức dâng trà lên cho nàng.

“Ta không ngại dung nhan ngươi bị hủy.” Hắn cho rằng, bởi vì dung nhan nàng bị hủy nên mới muốn từ hôn. Rốt cuộc, trước kia nàng luôn ỷ lại hắn như vậy, tình cảm như vậy, sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt?

Nghe được lời này, Phượng Cửu cười: “Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, ta không phải bởi vì dung nhan bị hủy nên muốn từ hôn, mà bởi vì ta phát hiện ra rằng ta không hề yêu ngươi, cho nên mới muốn từ hôn.”

Giọng nói của nàng không quan tâm, mang theo thái độ lười biếng và duyên dáng, không hề có dấu hiệu của sự bất an và thiếu tự tin vì dung nhan của mình bị hủy hiện ra ở trước mặt hắn.

“Ta không tin.”

Hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng: “Ta không tin ngươi không yêu ta, tình cảm nhiều năm của chúng ta như vậy, sao có thể nói không yêu liền sẽ không yêu?”

Phượng Cửu quái dị nhìn hắn một cái, nói: “Không phải ngươi vốn cũng muốn từ hôn sao? Có gì khác nhau?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.