Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 569: Chương 569: Ta phải đi rồi




Nhưng lời vừa nói ra thì nàng đã bị hắn ôm lấy eo nhấc lên, mấy người xung quang bỗng mất hút phía sau lưng họ.

Khôi Lang và Ảnh Nhất nhìn nhau nhưng không đuổi theo.

Phượng Cửu bị hắn kéo vào lồng ngực, cả thân thể cũng dán chặt vào lồng ngực của hắn, nàng ngửi thấy khí tức chỉ thuộc về hắn thì trong lòng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như chỉ cần có hắn ở bên cạnh là nàng lại cảm thấy rất bình an.

Cho dù nàng vẫn luôn không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng nàng cũng có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi...

Một cái xoay người bay lượn, hắc bào và bạch y quấy lấy nhau trong gió, hắn ôm nàng từ từ dừng xuống đỉnh cung điện, đó là nơi cao nhất của hoàng cung. Lúc này vẫn là buổi sáng nên ánh mặt trời cũng không hề chói mắt, gió nhẹ lướt qua mặt rất dễ chịu.

Thấy hắn ôm nàng đến nơi này nhưng lại đứng yên không hề mở miệng, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, cứ như thể muốn khắc sâu dáng vẻ này của nàng vào trong tâm trí vậy. Tim nàng khẽ rung động, một suy nghĩ hiện lên ở trong đầu, nàng rời khỏi lồng ngực của hắn, ngồi xuống tùy ý rồi hỏi: “Chàng phải đi sao?”

“Ừm, vừa mới nhận được tin tức, ta phải quay về ngay lập tức.”

Hắn dùng giọng nói trầm thấp mà từ tính đáp lời nàng, hắn nhìn nàng dường như muốn nói điều gì đó nhưng ngừng lại một chút rồi chỉ nói: “Lần trở về này, muốn quay lại đây cũng không dễ dàng như trước nữa.”

“Là trở về đế quốc sao?”

Vẫn nhớ lần trước Khôi Lang từng nói, bọn họ quay lại đây do dựa vào việc giải quyết một chuyện ở quốc gia cấp một. Nếu như quay về đế quốc rồi mà muốn quay lại đây một lần nữa là điều rất khó. Nếu như không phải bọn họ lấy lý do phải ở lại đây xây dựng thế lực thì cũng sẽ không thể rời đế quốc mà tới đây được.

“Ừm.”

Hắn đáp một tiếng, đôi mắt lại nhìn nàng nói: “Lần trở về này, trong vòng vài năm bổn quân không thể quay lại đây. Nàng phải tự chăm sóc cho bản thân, vốn muốn tham gia hôn lễ của gia gia nàng, tiễn nàng đến học viện Lục Tinh nhưng bây giờ không làm được rồi.”

“Ừm, ta biết rồi.” Nàng gật đầu, dừng một chút rồi lại nói: “Không sao, ta sẽ tự đến học viện Lục Tinh, phía gia gia ta cũng sẽ nói với họ một tiếng.”

Đôi mắt đen của hắn khẽ động, nhìn khuôn mặt yên lặng của nàng hỏi: “Nàng không có gì muốn nói với bổn quân sao?”

Nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, miệng lộ ra một nụ cười: “Bảo trọng.”

Nghe vậy, hắn cảm thấy hơi bất lực hỏi: “Bản quân đối với nàng như vậy, lẽ nào mấy ngày gần đây nàng không có chút cảm giác gì sao?” Nói rồi, hắn cũng không đợi nàng mở miệng lại nói tiếp: “Lần đi này bản quân không thể trở lại nữa, nàng không được phép trốn tránh vấn đề tình cảm này nữa, nàng phải cho bổn quân một câu trả lời.”

Nghe thấy câu nói cương quyết bá đạo phía sau của hắn, nàng ngước mắt lên nhìn hắn rồi hỏi: “Nếu ta nói không chấp nhận thì chàng có buông tay từ đây không?” Câu nói này, hình như nàng đã hỏi lần trước rồi.

Nhưng sau khi Hiên Viên Hắc Trạch nghe được câu nói đó thì nhìn nàng chằm chằm rồi bá đạo nói: “Sẽ không! Nàng là nữ nhân mà bổn quân vừa ý, nên nàng chỉ có thể là nữ nhân của bổn quân thôi!”

Nghe vậy, nàng không nhịn cười được, khuôn mặt tuyệt đẹp tràn ra một ý cười, đó là nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ, đó là nụ cười phát ra từ trong tim nàng, đẹp như vậy rực rỡ như vậy, rực rỡ tới mức động lòng người.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, chăm chú nhìn nàng, để khắc sâu giọng nói nụ cười dung mạo của nàng vào trong tâm trí. Nhìn nàng nhoẻn miệng cười, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh cong cong mang ý cười của nàng thì những căng thẳng trên người hắn dần dần tan biến. Hiện hắn chỉ cảm thấy nụ cười đẹp nhất trên thế gian này chính là nụ cười đang ở trước mắt hắn đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.