Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 283: Chương 283: Tặng quà




Thấy vậy lão thái gia vuốt râu, cười lớn phất tay: “Ha ha, được, được rồi, theo mấy người, Phượng nha đầu đi đi, nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay phải uống vài chén cùng gia gia.”

“Cũng được, vậy con đi về nghỉ ngơi một lát.”

Nàng khẽ cười, bước được hai bước liền dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, cười cười quay lại: “Vẫn chưa đưa quà!”

“Đứa nhóc này ra ngoài luyện tập còn có quà gì tặng cho chúng ta sao?”

Phượng Tiêu lắc đầu cười, ông cảm thấy nàng có thể bình an vô sự trở về là tốt rồi, thật sự không cần quà tặng, nhưng khi ông nhìn thấy đồ vật nàng cầm, không khỏi mở to hai mắt, gương mặt không thể tin nổi.

“Đây, đây, đây là san hô hồng ngọc sao? Cái này, cái này con lấy được từ đâu?”

Trong nháy mắt, trong đầu Phượng Tiêu có vô số ý nghĩ, nhìn san hô hồng ngọc vô cùng quý giá trước mắt, ông chỉ cảm thấy món quà này thật sự quá tốt!

Thứ này là vật vô giá, có thể dùng để tu luyện, trong hoàng thất ông cũng chỉ mới nhìn thấy một con nhỏ, nhưng con gái ông lại cho ông một con to như vậy, nghĩ thôi đã cảm thấy hưng phấn rồi.

Phượng Cửu cười híp mắt, nói: “Cha, cái này tặng cho cha!” Nói xong liền mang ý cười nhìn về phía gia gia ở một bên, lấy ra một hồ lô rượu đưa lên trước.

“Gia gia, đây là con cố ý mang về cho người, con thử rồi, mùi vị nồng đậm, dư vị vô hạn, hơn nữa hồ lô đựng rượu này còn là một pháp bảo, có thể chứa được hai trăm năm mươi cân rượu, sau này gia gia muốn uống rượu thì không cần lo không đủ đựng nữa rồi.”

“Ha ha, được, được, đây là tấm lòng của Phượng nha đầu, biết thứ ta thích nhất chính là rượu.” Lão thái gia vui sướng nhận lấy, không đợi nổi, lập tức vặn nắp hồ lô ngửi mùi thơm của rượu.

Chỉ thấy ông hít một hơi sâu, hơi nhắm mắt, khuôn mặt ngây ngất: “Thật thơm! Hơn nữa có linh khí nồng đậm, đây chính là rượu ngon mà cả Diệu Nhật quốc này cũng không tìm được!”

“Thật sao? Con uống thử được không?”

Phượng Tiêu vừa nghe thấy vậy liền bước lên trước, ai biết lão thái gia lập tức ôm lấy hồ lô rượu vào trong lòng, một tay gạt ông ra: “Đi ra, đây là cháu gái ngoan của ta mang về tặng cho ta, con cũng có quà mà, đừng nghĩ đến những thứ của ta.”

Nhìn hai người cười đùa ầm ĩ, trong mắt Phượng Cửu cũng hiện lên tia dịu dàng, gia đình như vậy thật tốt, đơn giản mà ấm áp, tuy ít người nhưng ai ai cũng coi trọng tình thân, kiếp trước nàng không cảm nhận được tình thân, ở đây nàng lại có được tất cả.

“Ca, đây là cho huynh.” Nàng cười lấy ra một bàn bát quái đưa cho Quan Tập Lẫm.

Quan Tập Lẫm ngớ ra, vui mừng nói: “Ta cũng có quà sao?”

Nghe vậy, Phượng Cửu nhịn không được, khẽ cười: “Đương nhiên, huynh cũng là người nhà của muội, ông và cha đều có, sao có thể thiếu huynh được?”

Nàng cười nói: “Đây là bàn bát quái, là pháp bảo, có thể dùng để bay trên không, cũng có thể dùng để đối phó với kẻ địch.”

Nghe được lời của nàng, Quan Tập Lẫm cầm lấy bàn bát quái kia ngắm nghía, gương mặt mừng rỡ.

“Được rồi, muội đi về viện đây.” Nàng cười nói, lúc này mới đi vào trong viện.

Khi chạng vạng tối, Lãnh Sương và Lãnh Hoa cùng trở về, bữa tối trong phủ cũng đã chuẩn bị xong, hạ nhân bận rộn tới lui, khiến toàn bộ Phượng phủ thoạt nhìn náo nhiệt không thôi.

Phượng Tiêu đang trêu đùa với Dương Dương liền cao giọng gọi: “Lãnh Sương, ngươi đi xem Thanh Ca dậy chưa, bảo nó có thể tới rồi, bên này chuẩn bị gần xong rồi, chỉ đợi nó đến là có thể khai tiệc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.