Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 579: Chương 579: Thanh thế lẫy lừng




Pháo hoa rực rỡ cùng với kẹo cưới các loại được thả xuống trước cửa Lâm gia, phi thuyền từ trên không trung dần dần hạ xuống, người đến xem náo nhiệt đã vây chặt Lâm gia.

Mọi người vây quanh trước cửa lớn Lâm gia mặt đầy những nụ cười, nhìn vào cảnh náo nhiệt trước mắt trong lòng kích động vạn phần, sính lễ như thế này, tiếng động làm náo động cả thành như vậy, người không biết còn nghĩ rằng hôm nay Lâm gia bọn họ gả con gái đấy!

Thực ra, hôm nay cũng chỉ là mang sính lễ đến mà thôi!

Đúng lúc này, mọi người xung quanh liên tục thán phục, lúc đang bàn luận ầm ĩ, một vị thiếu niên tuấn mỹ với áo choàng đỏ bước ra từ phi thuyền, thiếu niên dung mạo xuất chúng, tuấn mỹ vô song, giữa hai hàng lông mày tản ra thần thái phóng khoáng, vừa xuất hiện đã thu hút những sự cảm thán và ánh mắt kinh diễm của những người xung quanh.

“Nhìn kìa, thiếu niên kia thật xuất chúng!”

“Đúng là một chàng thiếu niên tuấn mỹ!”

“Đây rốt cuộc là thiếu niên nhà ai? Thần khí thật sự phi phàm.”

“Cũng không biết thiếu niên này đã có chủ chưa nữa?”

Đang lúc mọi người bàn luận, vị áo đỏ bên cạnh Phượng Cửu cùng nàng bước xuống phi thuyền. Cảnh lão thái gia và đám người Lãnh Sương La Vũ đều bước xuống theo sau. Trừ Lãnh Sương với bộ y phục màu đen, tám gã Phượng vệ lúc này đều mang trên người áo choàng màu bạc, dung mạo tuấn lãng, toàn thân toát ra vẻ mạnh mẽ, đều cầm những thanh kiếm sắc nhọn, khiến người khiếp sợ.

Bao vây bởi những người này, thiếu niên áo đỏ đi trước càng mang vẻ phi phàm, chủ tớ phân minh, mọi người nhìn một cái là nhận ra ngay vị thiếu niên tuấn mỹ trẻ tuổi kia chính là chủ tử của những người đó.

“Lâm gia gia, cháu thay mặt gia gia cháu mang sính lễ đến ạ.” Phượng Cửu vừa bước lên vừa chắp tay cười nói, đi thẳng lên phía bọn họ.

“Hahaha, thì ra là tiểu Cửu à!” Lâm Bác Hằng vốn định gọi Phượng nha đầu có điều nhìn thấy nàng vẫn mặc nam trang nên đổi lại gọi tiểu Cửu, ánh mắt xẹt qua người nàng rồi nhìn về hướng Cảnh Gia lão gia đi một bên.

“Vị này là bằng hữu của gia gia cháu, là Cảnh Gia lão thái gia của Vân Nguyệt thành chúng cháu, lần này nhận sự phó thác của gia gia và phụ thân cháu đến đây cùng cháu ạ.” Phượng Cửu cười giới thiệu hai người với nhau.

“Lâm gia chủ, nghe danh đã lâu.” Cảnh lão thái gia chắp tay cười với Lâm Bác Hằng, ông cũng là trên đường đi nghe Phượng nha đầu kể chuyện, tác phong và bản tính của người này đúng là muôn phần bội phục.

Nghe nói như thế, Lâm Bác Hằng cười đáp lễ: “Thì ra là bằng hữu của Tam Nguyên, mời mời mời, tiểu Cửu, Cảnh huynh đệ, mời vào trong.” Ông đưa tay ý chỉ mời mọc, mời họ vào trong.

Phượng Cửu mỉm cười cùng Cảnh lão gia cất bước đi vào, Lãnh Sương theo sát sau còn tám gã Phượng vệ được phân phó ở lại giúp người làm đem từng rương sính lễ xuống, mang vào Lâm gia.

Dân chúng đứng đó chứng kiến từng rương sính lễ được mang vào Lâm phủ ai nấy đều không ngừng cảm thán.

“Đây chỉ là sính lễ thôi sao? Ta còn tưởng rằng đây là lễ cưới rồi chứ! Thế trận tiễn sính này cũng lớn quá rồi đó?”

“Ngươi thì biết cái gì? Người ta nói vị nữ tử Lâm gia gả đi là Tố Tích, là muội muội ruột của Lâm gia chủ, cùng nàng thành hôn là Thái Thượng hoàng của Hoàng triều Phượng Hoàng. Họ còn nói Hoàng triều Phượng Hoàng này là Hoàng triều mới được lập ra, Thái Thượng hoàng này cùng Lâm gia chủ kết nghĩa huynh đệ.”

“Vậy thiếu niên áo đỏ là ai? Lẽ nào là điện hạ của Hoàng triều Phượng Hoàng?”

“Chuyện này ta không biết, nhưng mà nghe nói quốc chủ của Hoàng triều Phượng Hoàng chỉ có một nữ nhi, chứ không nghe nói có con trai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.