Diệp Tinh kinh ngạc há hốc mồm, nhìn chằm chằm thiếu niên đang có ý định làm mối kia, không biết nên nói gì.
“Sao? Không cần lập tức đáp ứng, chỉ cần gặp mặt thử một lần, nếu thấy không tệ thì có thể phát triển thêm, ta có thể nói cho ngươi, thấy ngươi không tệ nên mới giới thiệu ca ca cho ngươi, nữ nhân khác muốn cũng không được đó!”
Nghe nói vậy, Diệp Tinh dở khóc dở cười, thiếu niên này thật sự rất… thú vị!
“Cũng muộn rồi, ta phải về đây.” Diệp Tinh khẽ cười.
“Chân ngươi đi được sao? Có cần ta tiễn ngươi không?” Phượng Cửu đứng lên hỏi.
Diệp Tinh lắc đầu: “Không cần, trước khi ngươi trở về ta đã gọi hạc trắng tới, có lẽ sắp đến rồi.”
Vì vậy, Phượng Cửu chỉ tiễn ra khỏi viện, sau đó nói: “Ta nói thật đó, ngươi nên suy nghĩ thật kĩ, có cơ hội thì ta sẽ để hai người gặp mặt.”
Diệp Tinh chỉ mỉm cười, không nói gì, khi thấy Tiểu Hắc còn ngồi lù lù ngoài cửa thì giật mình hỏi: “Nó không trở về sao? Sao lại ở đây?”
“Nó đòi ở lại…” Phượng Cửu bất đắc dĩ lắc đầu.
Thấy vậy, Diệp Tinh hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ cười một cái. Khi thấy hạc trắng bay trên bầu trời, xoay tròn một lúc rồi hạ xuống mặt nàng thì nàng mới nhìn về phía Phượng Cửu nói: “Phượng Cửu, rất vui được quen biết ngươi, lần sau ta lại đến!”
Nghe vậy, ý cười trên mặt Phượng Cửu càng sâu: “Ừm, rất vui được quen biết ngươi, rảnh lại đến.”
Phượng Cửu cười nói, sau đó nhìn Diệp Tinh cưỡi hạc trắng bay đi, biến mất tại đỉnh núi.
Cùng lúc đó, sau khi đám người Huyền viện khôi phục lại thì lập tức chạy tới Dược viện tìm thiếu niên kia tính sổ, nhưng không ngờ hỏi toàn bộ Dược viện cũng không ai biết thiếu niên kia.
“À, ta nghe nói năm nay Đan viện có một học sinh mới đến, tiểu tử kia có lẽ là người Đan viện.”
“Đi thôi, ta không tin không thu thập được hắn.”
Vì vậy cả đoàn người đều chạy về phía Đan viện.
Bên kia, lão giả ở Thiên lâu tìm tới chỗ viện trưởng và phó viện, nói chuyện của Phượng Cửu, muốn xem hai người họ có phản ứng gì, dù sao học sinh mới đến một tháng mà đã có đủ một trăm tám mươi vạn điểm cống hiến thật sự rất bất bình thường.
Ai ngờ, hai người vốn không để ý lời của lão giả, nhưng sau khi nghe xong lập tức đứng lên sửng sốt, phó viện càng kích động hơn: “Ngươi nói ai cơ? Phượng Cửu? Thật sự tên là Phượng Cửu sao?”
“Vâng, Phượng Cửu, mười sáu tuổi, rất tuấn mỹ.”
Lão giả gật đầu, nhìn phó viện đang kích động, khẽ hỏi: “Thiếu niên này là người thân của phó viện sao?”
“Ha ha! Ngươi nói gì vậy? Lão phu mà có thân thích như vậy thì tốt rồi, ta nói cho ngươi biết, ta tìm thiếu niên này rất lâu rồi, không ngờ hắn thật sự vào học viện Tinh Vân chúng ta, càng không ngờ hắn lại vào Đan viện, tiểu tử này chẳng lẽ còn hiểu biết luyện đan sao?” Nghĩ đến đây, trái tim vừa bình tĩnh của phó viện lại bắt đầu kích động.
Lão giả thấy vậy hơi nghi hoặc hỏi lại: “Nhưng chỉ là một thiếu niên thôi mà, cần gì phải kích động như thế chứ?”
“Ôi, là do ngươi không biết thôi…”
Phó viện đang nói bỗng dừng lại, khoát tay: “Mà thôi, có nói ngươi cũng không hiểu, không được, ta phải đến đó nhìn xem.”