Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 196: Chương 196: Tình tố khẽ nhúc nhích




Diêm Chủ sau khi nghe thấy giọng nàng, lập tức quay đầu lại nhìn xem. Khi nhìn thấy nàng trượt trên những hòn đá dưới chân, cả người rơi về phía bên cạnh ao, cơ hồ là theo bản năng tiến về phía trước và tiếp được nàng.

Nhưng, người vừa rơi vào trong vòng tay, hắn lập tức ngẩn ngơ.

Thân thể thiếu nữ nhỏ xinh đâm nhập vào trong lòng ngực hắn, thân thể mềm mại dán trên bộ ngực cứng rắn kiên cố của hắn. Hương dược riêng biệt từ trên người nàng nhàn nhạt truyền vào trong hơi thở, khuấy động một tầng sóng nhỏ trong trái tim hắn......

Đôi tay trắng nõn tay ôm chặt vạt áo trước người hắn, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong ngực hắn, hắn chỉ nhìn thấy mái tóc đen sáng bóng của nàng. Nhân nhi trong lòng ngực hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, đụng chạm với ánh mắt thâm thuý đang hạ xuống của hắn. Khoảng cách gần như thế, bốn mắt giao nhau, một loại tình tố không tên đột nhiên lặng yên lây lan ở trong lòng.

Mà tình huống này của hai người bọn họ ánh vào trong mắt Ảnh Nhất đứng ở cách đó không xa, lại biến thành hai người đang liếc mắt đưa tình nhìn nhau, hắn nhìn xem đến nỗi cả người hỗn độn ở trong gió.

Không phải sao? Đó chính là hai đại nam nhân! Thậm chí thiếu niên kia có chút nhỏ xinh, nhưng không thể bỏ qua “hắn” thật sự chính là một người nam nhân. Nhưng hiện tại, chủ tử cư nhiên, cư nhiên ôm eo thiếu niên kia mà không buông tay, hai người còn dán sát vào nhau và bốn mắt nhìn nhau.

Hình ảnh kia, khiến hắn cơ hồ là theo bản năng nhìn nhìn chung quanh, đang nghĩ, không thể để cho người nào khác nhìn thấy một màn như vậy, bằng không, thanh danh một đời của chủ tử xem như hoàn toàn đã bị huỷ hoại!

Tuy nhiên, Phượng Cửu rất kinh ngạc nhìn Diêm chủ đang dùng một tay ôm vào bên hông nàng, trong đầu cũng không có cảm giác rối loạn lung tung giống như Diêm Chủ, nàng chỉ nghĩ là: Hiện tại nàng chính là nam tử, hắn ôm một nam tử như vậy thật sự thích hợp hay sao?

Bị ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn như vậy, nàng không khỏi rùng mình một cái, nổi lên một thân da gà, vội vàng rút lui.

“Ngượng ngùng ngượng ngùng, chỉ trượt dưới chân một chút.”

Nàng vừa nói vừa thối lui, ngượng ngùng cười cười: “Ta chỉ tới đây chào một câu, ngươi tiếp tục, tiếp tục.”

Nhìn nữ nhân kia chạy giống như bỏ trốn, Diêm Chủ cúi đầu, nhìn nhìn bàn tay mình, tựa hồ đang lưu lại dư vị gì đó. Ảnh Nhất đứng nhìn xem một bên cuối cùng không nhịn được, nói một câu.

“Chủ tử.... cái kia... hai ngày nay có vài nữ tử cực kỳ xinh đẹp mới vào trong Mỹ Nhân Lâu.”

Nghe vậy, Diêm Chủ nhìn về phía hắn: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó... sau đó thuộc hạ nghĩ, chủ tử có muốn để các nàng buổi tối qua đây hầu hạ hay không?”

Nói xong câu đó, Ảnh Nhất chỉ nhìn thấy chủ tử quét một ánh mắt lạnh băng về phía hắn, khiến da đầu hắn tê dại, suýt nữa không chịu được mà quỳ xuống.

Đối với bên kia, Phượng Cửu vừa đi vừa xoa xoa cánh tay, lẩm bẩm nói: “Diêm Chủ này, sẽ không thật sự có sở thích đoạn tụ đi? Nhưng cho dù có sở thích đoạn tụ cũng không nên coi trọng ta chứ? Dù nói như thế nào thì mặt ta cũng đã bị huỷ, hắn có thể coi trọng một gương mặt bôi đầy thuốc mỡ xanh đen như vậy sao?”

“Hẳn là sẽ không hẳn là sẽ không, nhất định là ta đã suy nghĩ quá nhiều.”

Nàng hít thở thật sâu để bình phục lại tâm tình, nhìn thấy dược lâu ở ngay phía trước, nhanh chóng đi vào, chào hỏi lão Lâm đang xem xét dược liệu trong viện: “Lâm lão.” “Là quỷ quỷ a!”

Lâm lão quay đầu lại nhìn nàng một cái, chợt nhìn trái nhìn phải, đi đến bên người nàng hỏi: “Nghe nói, đêm qua chủ tử sai ngươi gác đêm?”

“Ân.” Nàng gật đầu.

“Sao chủ tử lại cần ngươi gác đêm? Ngươi đã làm gì?” Lâm lão mang giọng điệu kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía “hắn” cũng mang theo nghi hoặc.

Nghe được lời này, lại nhìn biểu tình bát quái của lão Lâm, khoé môi Phượng Cửu co giật......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.