Ba ngày sau.
Một chiếc xe ngựa không nổi bật chậm rãi lăn trên đường phố, xe ngựa không bắt mắt, điều thu hút sự chú ý của mọi người chính là người thiếu nữ hắc y lạnh lùng và xinh đẹp đang điều khiển xe ngựa ở phía trước.
Khuôn mặt nàng tinh tế và rất đẹp, một bộ hắc y bao vây lấy thân thể cũng cực kỳ nóng bỏng mê người, nếu như trên mặt nàng có thể có thêm vẻ tươi cười, chắc chắn sẽ là một sinh vật khiến nam nhân thần hồn điên đảo. Tuy nhiên, cả người hắc y thiếu nữ lại tản ra hơi thở lạnh băng, luồng hơi thở lạnh lẽo sinh sôi làm người không dám tới gần.
Bên trong xe ngựa, Quan Tập Lẫm nhìn Tiểu Cửu đang nghiêng người đọc sách, nghi hoặc và buồn bực hỏi: “Tiểu Cửu, y thuật ngươi tốt như vậy, tại sao không loại bỏ những vết sẹo trên mặt ngươi trước đi?”
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, những vết sẹo trên mặt nàng không hề có dấu hiệu mờ đi, mỗi khi nhìn thấy những vết sẹo đó ở trên mặt nàng, hắn đều sốt ruột thay nàng, nhưng cố tình chính nàng lại giống như đã nhìn quen rồi, nên không hề phiền lòng với nó.
Không phải nói nữ tử đều không chịu được dung nhan của mình bị hao tổn hay sao? Vì sao hắn thấy nàng không nóng nảy một chút nào, cũng không thèm để ý một chút nào?
“Không vội, cao ta điều phối để loại bỏ sẹo còn thiếu một vị dược.” Nàng không chút để ý đáp lại, lật một trang trong cuốn sách và tiếp tục đọc.
Đây là một quyển Lăng Vân Bộ (凌云步), là nàng tìm được từ bên trong không gian do sư phó cất chứa. Sau khi nàng nhìn vào nó, bộ pháp bên trong so với bước nện ban đầu của nàng còn muốn tuyệt diệu hơn nhiều, nàng đã xem nó kể từ khi rời khỏi Đào Hoa Ổ đến bây giờ mà vẫn luyến tiếc không thể nào buông.
Cho đến khi, ngửi được một mùi hương, mới vô tình ngẩng đầu lên.
“Ca, ngươi có ngửi được mùi vị gì không?” Đôi mắt nàng sáng lên nhìn hắn, ngửi mùi hương kia, khiến nàng không thể không nuốt nước miếng.
Nhìn thấy nàng với một bộ dáng như mèo thèm ăn, Quan Tập Lẫm không khỏi cao giọng cười, duỗi tay xuống gõ nhẹ ở trên đầu nàng: “Mũi của ngươi chỉ biết đến thức ăn, ngay cả cách mành rèm ngươi cũng có thể ngửi được mùi hương bánh rán hành?”
“Đúng đúng, chính là bánh rán hành (葱油饼).” Nàng nở nụ cười và loạng choạng ôm lấy cánh tay hắn: “Ca, ngươi đi mua giúp ta được không, ta muốn hai cái.” Nàng vươn hai ngón tay quơ quơ.
“Được được, ta đi mua.” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Vào thời điểm đó, Lãnh Sương đang đánh xe ngựa đã nghe được cuộc nói chuyện bên trong, nàng thả chậm tốc độ của xe.
Quan Tập Lẫm đẩy mành ra và nhảy xuống xe ngựa, nói với Lãnh Sương: “Ngươi dừng ngựa xe ở bên cạnh, ta đi mua bánh, sẽ lập tức trở về.” Trong khi nói chuyện, người đã đi theo hướng một cái quán nhỏ cách đó không xa.
Lãnh Sương dừng xe ngựa ở một bên và chờ, nhìn về phía quán nhỏ.
“Đại thúc, cho bốn cái bánh rán hành.” Quan Tập Lẫm móc tiền ra kêu.
“Công tử, muốn hai chén chè đậu xanh đi kèm hay không? Ăn bánh rán hành cùng với chè đậu xanh sẽ có hương vị rất ngon.” Lão hán vừa gói bánh nóng hầm hập, vừa hỏi.
“Cũng đúng, vậy cho ta hai chén, không, ba chén, ngươi giúp ta gói cẩn thận để ta dễ mang đi.”
“Được được được.” Lão hán cười híp mắt, vội vàng đóng gói cho hắn ba chén chè đậu xanh.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Ở cách đó không xa, Mộ Dung Dật Hiên đang đi với Phượng Thanh Ca rời khỏi Ngọc Hiên Các (玉轩阁), trong lúc vô tình thoáng nhìn ra, khi nhìn thấy nam tử đang mua đồ ở trước quán nhỏ, không khỏi ngẩn người, trong mắt nổi lên một sự thích thú.
Là hắn? Huynh trưởng của nữ tử áo đỏ?
Hắn đang ở chỗ này, vậy nữ tử áo đỏ cũng đang ở chỗ này sao? Nghĩ vậy, trái tim hắn bất giác đập lên thình thịch, một tâm tình vừa khẩn trương vừa chờ mong tràn ngập ở trong lòng.
“Mộ Dung ca ca? Làm sao vậy?”
Phượng Thanh Ca kéo hắn lại và nghi hoặc hỏi, thấy hắn vẫn đứng bất động, liền nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ nhìn đến một nam tử mặc quần áo bình thường đang mua bánh rán hành.
“Mộ Dung ca ca biết hắn?”