Mọi người thấy người của Huyền viện bị thiếu niên áo xanh này đánh một quyền ngất xỉu liền tức giận mắng chửi, bọn họ cảm thấy thiếu niên này thật quá đáng, không nói gì đã ra tay đánh người, nhân lúc người ta không để ý mà đánh lén như vậy là rất vô sỉ!
“Dám đến Huyền viện chúng ta giương oai, các huynh đệ, đánh hắn!”
“Không trừng trị hắn thì hắn không biết Huyền viện chúng ta lợi hại đến mức nào!”
Những học sinh đó tức giận mắng, từng người vung quyền đánh về phía Phượng Cửu, mọi người đều vây xung quanh, Phượng Cửu lập tức kinh hô một tiếng: “Các ngươi đừng làm loạn!”
Nói xong thân hình nàng lóe lên, nhanh chóng né sang một bên, đang định tranh thủ hỗn loạn để bỏ chạy thì đã thấy một nam một nữ cưỡi hạc trắng bay đến Huyền viện.
“Ồ, là Châu học tỷ và Cảnh học trưởng!”
“Bọn họ tới thật sao?”
“Thiếu niên này chết chắc rồi!”
“Đúng đó, một học sinh mới vào mà dám đổi một trong ba bảo vật của Thiên lâu như lông vũ thất thải lưu ly, hẳn là bọn họ đến xem thiếu niên này là thần thánh phương nào.”
“Hừ! Chỉ là một học sinh mới mà đã kinh động đến mười đại thiên kiêu của học viện, cũng coi như vinh dự cho hắn!”
“Ha ha! Chúng ta chờ xem hắn bị thu thập thôi! Châu học tỷ và Cảnh học trưởng chính là người linh viện, hơn nữa thế lực sau lưng bọn họ cũng không thể chọc được, ngay cả đồ vật bọn họ nhìn trúng mà cũng dám đoạt, thiếu niên này đúng là tự tìm đường chết!”
Trong khi mọi người đang nói chuyện, hai người cưỡi hạc trắng cũng không hạ xuống đất mà chỉ đứng giữa không trung, dò xét thiếu niên mặc áo xanh một chút, khi nhìn thấy lông vũ thất thải lưu ly đeo bên hông thiếu niên tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ thì mắt bọn họ sáng rực lên.
Bạch y nam tử dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phượng Cửu, hỏi: “Vị học đệ này xưng hô như thế nào?”
Phượng Cửu liếc nhìn hai người một chút, cũng không có ý định mở miệng, chỉ nhìn xung quanh, thấy đám người Huyền viện không động tĩnh gì nữa liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Nói đùa sao? Hắn ta hỏi thì nàng phải trả lời à? Có ai hỏi chuyện lại đứng từ trên cao nhìn xuống như thế không? Nàng cũng lười trả lời hắn!
Mọi người nhìn thấy thiếu niên áo xanh kia chỉ liếc Cảnh học trưởng một cái rồi xoay người rời đi thì cả đám đều sững sờ.
Thiếu niên mặc áo xanh này đúng là không biết trời cao đất dày, dám không trả lời Cảnh học trưởng?
Bạch y nam tử nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm thiếu niên mặc áo xanh, hỏi lại lần nữa: “Vị học đệ này, xưng hô như thế nào?”
Thanh âm nam tử mang theo lãnh ý, hơn nữa còn kèm theo một luồng uy áp của cấp bậc Đại Linh Sư, đánh thẳng về phía Phượng Cửu.
Đám học sinh Huyền viện đứng xung quanh đều cảm nhận được uy áp này, nhưng thiếu niên mặc áo xanh kia lại giống như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục đi tới, không chịu chút ảnh hưởng nào.
“Này, tiểu tử! Không nghe thấy Cảnh học trưởng đang hỏi ngươi sao?”
“Tiểu tử, ngươi không biết quy củ sao?”
Đám học sinh Huyền viện đứng xung quanh hô hào, một lần nữa vây lấy Phượng Cửu.
Thấy vậy, Phượng Cửu than nhẹ một tiếng, nhìn bọn họ nói: “Các ngươi làm gì vậy? Đều là học sinh của học viện, bắt nạt ta nhiều lần như vậy để làm gì? Ta không muốn so đo cùng các ngươi, các ngươi cứ liên tục gây sự, nghĩ người khác không biết tức giận sao?”
Những người này cho dù đánh tập thể thì cũng không phải là đối thủ của nàng, nhưng bọn họ lại không tự mình nhận thức được, cứ liên tục vây nàng lại, nàng vốn hiền lành, không thích ỷ mạnh hiếp yếu nên mới tha cho bọn họ, chỉ có điều