Chương 157: Không Nơi Che Giấu!
Tới giờ khắc này rồi, sự tình không có cách nào quay lại, nàng ta tất nhiên cũng không cần che dấu chút gì.
Tới giờ khắc này rồi, nàng ta cũng rốt cuộc biết được, vì sao lần đó khi gặp lại nàng ở trên phố, lập tức cảm thấy nàng thực sự không vừa mắt.
Cũng rốt cuộc biết được, vì sao người nàng ta phái đi giết nàng, không những thất thủ, còn tính cả thế lực mà nàng ta cực khổ bồi dưỡng nên cũng đều bị diệt.
Nguyên lai là nàng! Nguyên lai nàng vẫn luôn chưa chết!
Phượng Thanh Ca có năng lực như thế nào, nàng ta rất rõ ràng. Với năng lực của nàng, nàng không có bản lĩnh có khả năng diệt độc môn của nàng ta ở trong một đêm, càng không thể tới Phượng phủ cứu lão gia tử, duy nhất có thể khẳng định chính là, có người đứng sau lưng nàng!
“Sao ngươi không gỡ khăn che mặt xuống? Ngươi không phải là Phượng Thanh Ca sao? Ngươi không thể gỡ khăn che mặt xuống sao?”
Nàng ta khiêu khích nhìn Phượng Cửu, ánh mắt điên cuồng và âm ngoan: “Để mọi người đều nhìn xem, dung nhan của ngươi dưới khăn che mặt, rốt cuộc có phải là Phượng Thanh Ca hay không!”
Phượng Cửu nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn. Nàng không để ý tới lời nàng ta nói, mà nói với lão gia tử: “Gia gia, thân thể ngài vừa mới tốt lên, không thể chịu kích thích quá lớn, ngài về viện trước đi! Nơi này hãy giao cho ta xử lý là được.”
“Phượng nha đầu......” Lão gia tử có chút không yên tâm, sợ nàng không ứng phó nổi.
“Không có việc gì, nơi này ta có thể.” Nàng cười khẽ, ý bảo lão đừng lo lắng, rồi sau đó gọi quản gia tới, để hắn đỡ lão gia tử trở về.
Mọi người thấy vậy, đều tò mò, nàng muốn làm gì? Tại sao không thể để lão gia tử ở đây?
Mộ Dung Dật Hiên nhìn nàng, trong lòng rất phức tạp, vẫn luôn không thể tìm thấy cơ hội có thể nói chuyện.
Quốc chủ Mộ Dung Bác hôm nay thật sự đã bị mọi người bỏ qua, không có biện pháp, ai bảo lực chú ý của mọi người đều để ở trên hai người Phượng Thanh Ca thật giả?
“Hai ngươi, mang nàng ra ngoài cửa lớn Phượng phủ cho ta.” Ánh mắt Phượng Cửu xẹt qua trên người hai gã Phượng Vệ đang nắm giữ Tô Nhược Vân, sau đó xoay người dời bước liền đi ra ngoài.
Hai người thấy thế, nhìn nhau, áp người đi theo.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Trước đại môn Phượng phủ, Phượng Cửu sai hộ vệ chuyển một chiếc ghế để nàng ngồi xuống. Các vị gia chủ theo kịp đã vây kín xung quanh, cùng với hộ vệ của bọn họ nguyên bản đang chờ ở ngoài cửa. Ngay cả Mộ Dung Bác cảm thấy mới lạ nên cũng đi theo, tùy hầu cũng chuyển ghế đến để hắn ngồi xuống, ánh mắt mang theo hứng thú nhìn Phượng Cửu thong dong ưu nhã.
“Đã mang mặt của ta lâu như vậy, ngươi không thấy phiền hà hay sao?”
Nàng một tay chống cằm, hai chân gấp lại bắt chéo mà ngồi, động tác rõ ràng là không ưu nhã, nhưng cố tình lại khiến người cảm giác được sự tùy ý và tự nhiên của nàng.”Ta sớm đã phiền chán, khuôn mặt này, mỗi ngày ta nhìn thấy đều cảm thấy ghê tởm muốn chết!” Tô Nhược Vân khịt mũi nói, giọng điệu tràn ngập chán ghét, giãy giụa: “Buông ta ra!”
Hai gã Phượng Vệ đang giữ nàng ta, tự nhiên nàng ta không có khả năng thoát ra.
“Buông nàng ta ra, nàng ta chạy không thoát được.” Phượng Cửu nói, để hai người buông nàng ta ra.
Vừa được tự do, Tô Nhược Vân lập tức xé mặt nạ trên mặt xuống, ném thật mạnh chiếc mặt nạ đến trên mặt đất, lộ ra dung nhan vốn có của nàng ta —— một giai nhân thanh tú.
Chỉ tiếc, dung nhan tuy rằng thanh tú, tâm địa lại như rắn rết.
Một vị gia chủ vây xem kinh ngạc cảm thán: “Thuật dịch dung thật là cao minh! Mặt nạ kia thực sự trải dài qua đường viền ở cổ và đi ra phía sau tai, khó trách người khác nhìn không ra.”
Ánh mắt của Mộ Dung Dật Hiên bỗng nhiên giật mình nhìn Tô Nhược Vân, không nghĩ tới nàng ta thật đúng là......
Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của Mộ Dung Dật Hiên, Tô Nhược Vân lần đầu tiên cảm thấy hổ thẹn và bối rối. Nàng ta thậm chí cũng không dám nhìn về phía hắn một cái, sợ nhìn đến ánh mắt khiến nàng ta không thể thừa nhận.
Nhìn thấy một màn này, khoé môi Phượng Cửu móc lên, môi đỏ dưới khăn che mặt khẽ mở......
Chương 158: Vung Kiếm Gãy Lưỡi!
“Ngươi nói xem, ta nên đáp lễ ngươi như thế nào cho tốt?”
“Hừ! Một người không có hơi thở huyền lực và dung nhan đã bị hủy, cho dù ngươi còn sống thì thế nào? Còn không bằng chết đi!” Nàng ta lạnh lùng chế giễu một cách khinh miệt, ánh mắt mang theo vui sướng khi người gặp họa, nhìn khuôn mặt mang mặt nạ của nàng, trong mắt tràn đầy ác độc nhìn về phía Mộ Dung Dật Hiên.
“Ngươi không biết điều đó, đúng không? Gân mạch nàng đã bị ta dùng độc phế đi, nàng mặt, cũng bị ta vẽ hoa, từng vệt máu chảy đầm đìa với da thịt trên mặt, có thể còn đáng sợ hơn phù thủy xấu xa, hơn nữa...... ha ha ha ha......”
Nàng ta cười quỷ dị, ánh mắt mang theo điên cuồng: “Hơn nữa, lúc trước chính là ta đã sai người bán nàng vào thanh lâu, cũng không biết đã bị bao nhiêu nam nhân đùa bỡn...... A!”
Giọng nói của nàng ta còn chưa rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên, nguyên lai, Phượng Cửu nguyên bản đang ngồi đã rút trường kiếm bên hông Lãnh Sương, cất bước vài bước tới trước mặt nàng ta, mũi kiếm rung lên, cắt xuống đầu lưỡi nàng ta.
“Miệng chó không phun ra ngà voi, cũng thế, không cần đầu lưỡi.”
Mọi người âm thầm hít hà một hơi, bở vì những lời
Tô Nhược Vân đã nói, cũng bởi vì Phượng Cửu đột nhiên ra tay. Bọn họ thậm chí cũng chưa nhìn thấy nàng động tay như thế nào, đã nhìn thấy một đầu lưỡi máu chảy đầm đìa rơi xuống mặt đất, Tô Nhược Vân thì đang che miệng không ngừng đổ máu.
Khi tám gã Phượng Vệ nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt lại sáng lên.
Bọn họ nhìn nàng cầm thanh trường kiếm trong tay, chỉ xéo xuống mặt đất mà đứng. Mũi kiếm đang nhỏ đầy máu tươi, bạch y nhẹ bay trong gió, trên người tản ra một luồng hơi thở thanh lãnh mà lười biếng. Với bọn họ, đây là cảnh đẹp ý vui. Đặc biệt, nàng ra tay rất lưu loát dứt khoát, càng khiến trong lòng bọn họ hưng phấn mãi không thôi.Không thể không thừa nhận, ngay cả khi dung nhan nàng đã bị hủy, nhưng một thân khí độ kia của nàng, thật đúng là không phải người bình thường có thể so được.
Nếu người như vậy là chủ tử bọn họ, thật ra cũng không phải là không thể tiếp thu.
Mộ Dung Dật Hiên giật mình kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn bạch y nữ tử ra tay tàn nhẫn, trong lòng khiếp sợ.
Nàng, nàng thật sự là Thanh Ca? Thật sự là người sẽ rúc vào bên người hắn, nữ tử dịu dàng nhu thuận?
“A!”
Tô Nhược Vân không có đầu lưỡi, trong miệng tràn ra máu tươi, ngay cả lời nói cũng nói không rõ, chỉ có thể phát ra tiếng kêu bén nhọn a a a.
Nàng ta dường như phát điên nhào tới trước mặt Phượng Cửu. Nàng ta còn chưa tới gần, đã thấy nàng thu hẹp ánh mắt, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị. Ngay sau đó, đã thấy trường kiếm trong tay nàng đánh úp về phía nàng ta. Chỉ cảm thấy kiếm khí phất qua trước mặt, sau đó là âm thanh xiêm y vỡ vụn truyền ra.
“A...... A a......”
Nàng ta thét chói tai, xiêm y đã thành từng mảnh nhỏ rơi rụng đầy đất, cả người chợt lạnh, đôi tay nàng ôm chặt lấy thân thể, muốn che khuất cảnh xuân lộ ra ngoài, nghe bên tai truyền đến âm thanh hút không khí cùng với âm thanh thở dốc nặng nề. Nàng ta xấu hổ đến nỗi khao khát tìm thấy một cái hầm ngầm để có thể chui vào trong đó.
Xung quanh, những nhóm gia chủ đều là người ở độ tuổi trung niên, tuy rằng trong nhà có hiền thê mỹ thiếp, nhưng khi thấy đến một thân thể nữ nhân như khối xích quả quả hiện ra ở trước mắt như vậy, tuy biết với thân phận bọn họ không nên nhìn xem, nhưng ánh mắt kia lại vẫn dời không ra.
Một vài tiếng khụ khụ không được tự nhiên vang lên, mặt già ửng đỏ, nhưng vẫn liếc mắt nhìn về phía thân thể mềm mại tuyết trắng kia. Đến giờ này khắc này, cũng rốt cuộc biết, vì sao Phượng Thanh Ca phải để gia gia nàng về viện trước. Hoá ra là bởi vì nàng đã chuẩn bị một màn hương diễm kích thích như vậy chờ đợi bọn họ.
Không thể không nói, chiêu này của nàng xác thật là rất tàn nhẫn. Giết người bất quá là đầu chỉa xuống đất, nhưng nàng rõ ràng rất hiểu được như thế nào là tra tấn người. Tra tấn người cao minh nhất rõ ràng chính là tra tấn tâm. Chiêu thức ấy, nàng đã chơi rất đẹp. Tệ hơn so với trực tiếp giết chết Tô Nhược Vân, đó là càng khiến cho nàng ta sống không bằng chết.
Rốt cuộc, dưới bầu trời đầy ánh sáng, cả người xích quả đều nhận hết ánh mắt chúng nam làm nhục. Loại tàn phá tâm linh này, bất kỳ nữ tử nào cũng đều không thể chịu đựng được.
Chương 159: Thật Đáng Thương, Thật Đáng Buồn!
Trường kiếm trong tay Phượng Cửu vừa chuyển, đảo ngược nắm phía sau tay, nàng đứng ở trước mặt nàng ta, nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Nhược Vân đang run rẩy cả người, lười biếng hỏi: “Không phải là da ngươi không biết xấu hổ sao? Ta cảm thấy ngươi không mặc gì có lẽ sẽ càng tốt hơn, không phải sao?”
Nhìn một màn này, tên nam tử cà lơ trong tám gã Phượng Vệ đành phải nuốt nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên, khen: “Sách! Chiêu này của đại tiểu thư thật là quá đẹp, rất có ích! Tắc tắc, dáng người kia thật đúng là không phải đẹp bình thường, làn da cũng rất trắng nõn, nếu như trực tiếp giết thật đúng là đáng tiếc.”Nghe vậy, Phượng Cửu nhịn không được bật cười, liếc nhìn người nọ: “Ngươi thích? Nếu không, ta thưởng nàng ta cho ngươi?”
Nghe được lời này, nam tử kia cả kinh, liên tục xua tay: “Không cần không cần, ta phải thủ thân như ngọc vì nương tử tương lai của ta.”
Mộ Dung Dật Hiên liếc mắt nhìn Tô Nhược Vân run rẩy cuộn tròn trên mặt đất một cái, có chút không đành lòng nhìn về phía Phượng Cửu.
“Thanh Ca, đủ rồi.”
Phượng Cửu chuyển mắt, trong mắt lấp lánh tràn đầy ý cười: “Đủ rồi? Ta đây còn chưa làn gì nàng đâu! Như thế nào là đủ rồi?” Đồng thời với khi nói chuyện, thanh kiếm trong tay nàng vừa chuyển, đánh tới Tô Nhược Vân đang cuộn tròn, tiếp theo vẽ một đường máu ở trên người nàng ta.
“A......”
“Thanh Ca......”
“Câm miệng!” Nàng quát lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Đây là sự tình Phượng phủ, hy vọng Tam Vương gia không cần nhúng tay.”
Giọng nói rơi xuống, thanh kiếm trong tay nàng lại đâm tới chỗ đùi nàng ta, chỉ nghe một tiếng vèo, đồng thời với tiếng kêu thảm thiết tràn ra, máu tươi cũng bắn đầy đất.
“Tất cả, đều trả lại cho ngươi!”
Tất cả, đều là nàng muốn đòi lại giúp Phượng Thanh Ca! Nàng đã từng đáp ứng muốn trả lại cho nàng ấy gấp bội!
Tô Nhược Vân đang cong lên, sau khi nghe đến Mộ Dung Dật Hiên nói, ánh mắt khẽ nhúc nhích, xả ra một tươi cười còn khó coi hơn so với khóc, nàng ta hạ thấp đầu xuống, bàn tay vươn về phía bên trong tóc, trong mắt đột nhiên tràn đầy nọc độc.
“A!”
Nàng ta chịu đựng đau nhức trên đùi, bỗng nhiên đứng lên nhào về phía Phượng Cửu, hung hăng đâm chiếc trâm cài đầu màu tím trong tay về phía Phượng Cửu, tựa hồ ôm ý niệm đồng quy vu tận cùng nàng.
“Cẩn thận!”
Mộ Dung Dật Hiên bỗng nhiên hoàn hồn nhanh chóng bảo hộ ở trước người Phượng Cửu, đồng thời theo bản năng vung ra một chưởng đánh bay nàng ta.
“Phốc!”
“Bịch!”
Tô Nhược Vân phun ra một ngụm máu tươi, cả người chật vật ngã trên mặt đất, hơi thở thoi thóp nhìn Mộ Dung Dật Hiên, trong mắt là nụ cười giải thoát. Vì người nam nhân này, đến cuối cùng nàng cũng không rơi vào một kết thúc tốt đẹp, nhưng hắn, lại chưa từng để nàng ở trong lòng.
Nàng ta nâng tay lên, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của hắn đánh về phía đỉnh đầu mình, phịch một tiếng, kết thúc sinh mệnh thật đáng buồn của mình......
Phượng Cửu liếc liếc mắt một cái nhìn Mộ Dung Dật Hiên đang che ở phía sau mình, sau đó nhìn về phía tám gã Phượng Vệ, nói: “Xử lý thi thể nàng ta.” Thật quá dễ dàng cho nàng ta, nàng còn chơi chưa đủ đã chết.
Lúc này nàng mới nhìn về phía các vị gia chủ, cùng với vị quốc chủ Mộ Dung Bác đang ngồi xem kịch vui, cao giọng nói: “Hôm nay đã chậm trễ và bỏ bê các vị, mong rằng các vị sẽ không phiền lòng, ngày khác thân thể cha ta khôi phục, nhất định sẽ mở tiệc chiêu đãi các vị, sẽ bồi các vị vì những điều không phải.””Ha ha, Phượng tiểu thư nói quá lời, hôm nay Phượng phủ xảy ra sự tình như vậy, tất cả chúng ta cũng đều biết đến, cho nên, không có gì chậm trễ bỏ bê.”
“Đúng thế, Phượng tiểu thư, nếu độc nữ đã bị trừng trị, vẫn nên nhanh chóng vào xem phụ thân ngươi, chúng ta sẽ cáo từ rời đi trước, ngày khác lại tới cửa bái phỏng.”
Mọi người lần lượt lên tiếng, nhất nhất chắp tay cáo từ nàng, lần lượt rời đi.
Mộ Dung Dật Hiên nhìn nàng, đang muốn nói chuyện, đã thấy nàng dời bước đi về phía trong phủ......
Chương 160: Thân Phận Quỷ Y!
Hắn gần như đuổi kịp, liền thấy Lãnh Sương che ở trước mặt hắn.
“Tam vương gia, hôm nay Phượng phủ còn có rất nhiều sự tình muốn xử lý, không tiện tiếp đón ngươi, cũng mời ngươi quay trở về đi!”
Sau khi nhìn hắn một cái, Lãnh Sương cũng đi theo phía sau Phượng Cửu, đi về phía bên trong, hoàn toàn không để ý tới Mộ Dung Dật Hiên đang đứng sững sờ tại chỗ.
Nhưng thật ra tám gã Phượng Vệ một bên nhìn xem rất đã mắt và rất hứng thú. Theo bọn họ biết, Mộ Dung Dật Hiên chính là vị hôn phu của đại tiểu thư bọn họ, bất quá xem qua tình huống này, phỏng chừng rất nhanh sẽ là không phải.
“Mấy người các ngươi lại đây, hãy xử lý thi thể này!” Một tên Phượng Vệ gọi vài tên hộ vệ tới, để bọn họ xử lý trường hợp này, chính mình thì nhanh chóng đi về phía bên trong.
“Dật Hiên.” Mộ Dung Bác đã ngồi trên ngự liễn gọi một tiếng.
“Phụ hoàng.” Hắn đi tới trước mặt phụ thân mình, hạ đôi mắt xuống và gọi một tiếng.
“Hồi cung cùng ta, ta có việc muốn nói cùng ngươi.” Mộ Dung Bác nhìn nhi tử xuất sắc nhất của mình, biết tương lai tu vi của nhi tử mình chắc chắn còn muốn cao hơn so với hắn, do đó, hắn luôn luôn có mong đợi lớn nhất từ khi nhi tử hắn còn rất nhỏ.
“Vâng.” Mộ Dung Dật Hiên lên tiếng, xoay người lên ngựa, nhìn thoáng qua về phía Phượng phủ, lúc này mới rời đi.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Trong Phượng phủ.
Lão gia tử, Phượng Cửu cùng với Quan Tập Lẫm đều ở trong phòng Phượng Tiêu. Lúc này, y giả trung niên sau khi xem mạch, lắc đầu thở dài: “Lão thái gia, đại tiểu thư, thân thể gia chủ đã bị ảnh hưởng quá lớn, học nghệ của ta không tinh, không thể làm bất cứ điều gì.”
Lão gia tử nghe xong thì nhăn mày lại, sắc mặt đen tối, lo lắng hiện lên trong mắt không thể nào dấu được.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi!” Phượng Cửu nói, để y giả đi ra ngoài trước.
“Vâng.” Y giả trung niên thầm than một tiếng, sau khi hành lễ liền đi ra ngoài.
“Gia gia, không cần phải lo lắng, cha sẽ không có việc gì.” Nàng đi đến bên người an ủi lão gia tử, sau đó ngồi xuống ở mép giường, một tay đáp trên mạch tượng ở trên tay cha nàng.
“Phượng nha đầu, ngươi......”
Lão gia tử nhìn thấy nàng thủ thế bắt mạch thuần thục, không khỏi hơi ngẩn ra một chút. Nhớ lại rằng thân thể lão đều là do nàng điều trị trong những ngày qua, nghi hoặc trong lòng không khỏi xông ra lần nữa.Sau khi xem mạch xong, nàng lấy ngân châm mở ra, rồi lại nhìn về phía lão gia tử, lộ ra một nụ cười: “Gia gia hẳn là từng nghe nói tới Quỷ Y đi?”
“Từng nghe nói qua, nghe nói là người đã bước một chân vào điện Diêm Vương, hắn cũng có thể cứu trở về......”
Giọng nói của lão hơi dừng lại, phảng phất như nghĩ đến điều gì, có chút ngạc nhiên mở to hai mắt: “Phượng nha đầu, ngươi, ý của ngươi là......”
“Ân, chính là gia gia nghĩ như vậy.” Nàng chớp đôi mắt với lão: “Bảo mật.”
Lão gia tử khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, vừa mừng vừa sợ, cảm thấy không thể tưởng tượng được, khó có thể tin......
Quỷ Y?
Cháu gái lão lại là Quỷ Y? Đây, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Đây là sự thật chăng?
“Tập Lẫm, nàng nói chính là sự thật?” Lão gia tử đi tới bên người Quan Tập Lẫm, nắm lấy cánh tay hắn, kích động hỏi.
“Hắc hắc, gia gia, sự thật, tới đây, ta đỡ ngài đến bên kia ngồi đi, ta sẽ nói hết sự tình cho ngài nghe.” Quan Tập Lẫm mở miệng cười, đỡ lão gia tử đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn ở bên ngoài, nói hết sự tình với lão.
Mà trong phòng, Phượng Cửu đã bắt đầu dùng ngân châm trị liệu cho phụ thân nàng, ước chừng ít phút sau, lúc này mới thu hồi đồ vật và đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy hai mắt lão gia tử sáng lên nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt kia, giống như đang nhìn chằm chằm một khối bảo vật sáng lên, khiến nàng nhìn thấy mà lông tơ đều dựng đứng thẳng lên.
“Gia gia, ngài không có việc gì chứ?”
“Phượng Nha đầu, ngươi giấu gia gia rất tốt a!”
“Ha ha, ta đây không phải là chưa tìm được cơ hội tốt để nói ra hay sao?” Nàng ngượng ngùng cười, có chút chột dạ. Bởi vì nàng vốn không nghĩ sẽ nói cho bọn họ biết.
Chương 161: Giao thác Phượng Lệnh!
Lão gia tử sửa sang lại thần sắc, nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, gia gia sẽ giữ bí mật.”
Lão biết rõ, sẽ có dạng oanh động gì nếu như thân phận Quỷ Y của nàng truyền đi ra ngoài. Hiện tại đối người bên ngoài mà nói, phần lớn mọi người đều suy đoán Quỷ Y là người từ nước khác tới, nếu như biết rằng Quỷ Y là đại tiểu thư Phượng phủ của lão, vậy thì nguy cơ tự nhiên cũng sẽ theo tới.
“Hai người, ngươi và Dật Hiên......”
Lão tuy đã già, nhưng cũng chưa hồ đồ, tự nhiên nhìn ra lần này sau khi nàng trở về đã lạnh nhạt hơn đối với Dật Hiên, nha đầu này trước kia luôn dính lấy hắn, hiện tại...... Ài!
Nghe được lời này, ánh mắt nàng hơi lóe, nói: “Việc hôn nhân này, hãy tìm thời gian lui đi!”
“Lui? Ngươi nghiêm túc chứ?”
Lão gia tử sửng sốt: “Hài tử Dật Hiên tuy là Vương gia, nhưng chúng ta đã nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, bất luận nhìn từ phương diện nào, trong Diệu Nhật Quốc cũng chưa có người nào so được với hắn, ngươi thật sự muốn lui việc hôn nhân này?””Ân, lui.” Nàng lại nói lần nữa, giọng điệu rất kiên định.
Nghe vậy, lão gia tử cũng bất đắc dĩ, không muốn cưỡng bách nàng, liền nói: “Nếu ngươi đã khăng khăng rút lui, vậy ngày khác gia gia sẽ tiến cung thương lượng một chút với quốc chủ.”
“Được.” Nàng gật đầu đáp lời.
Đúng lúc này, Lãnh Sương đang canh giữ ở ngoài cửa truyền lời đến, nói: “Chủ tử, tám gã Phượng Vệ đang chờ ở ngoài viện, nói muốn gặp lão thái gia và ngươi.”
Trong phòng, mấy người nhìn nhau, lúc này mới đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mở ra, đã thấy cả đội tám người đang ở trong viện hoặc ngồi hoặc đứng nhanh chóng xếp thành một hàng, cung kính hành lễ: “Thuộc hạ gặp qua lão thái gia, đại tiểu thư!”
“Chuyện gì?” Lão gia tử hỏi, ánh mắt xẹt qua trên người tám người bọn họ.
“Thuộc hạ chờ là muốn hỏi, lão thái gia có an bài gì đối với mấy người chúng ta không? Muốn chúng ta lưu lại trước, hay là đi về trước?” Một nam tử áo đen hỏi, ánh mắt nhìn về phía lão gia tử.
Lão gia tử liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, dừng lại một lúc, nói với mấy người: “Các ngươi hãy lưu lại trước đi!”
“Vâng.” Mấy người lên tiếng, nhìn về phía Phượng Cửu, đáy mắt không hề che dấu tìm tòi nghiên cứu và đánh giá nàng.
Phượng Cửu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quay lại nói với lão gia tử: “Gia gia, ta đi tìm quản gia có chút việc, có ca ca thủ ở nơi này cha sẽ không có việc gì, ngài cũng đi về nghỉ ngơi trước đi!”
“Được, đi thôi!” Lão gia tử nói, thấy nàng nện bước đi ra, bỗng nhiên lại nhớ tới điều gì, vội vàng gọi nàng lại: “Phượng nha đầu, chờ đã.”
Phượng Cửu vừa bước ra ngoài hai bước, xoay người nhìn về phía lão, đã thấy lão lấy ra một cái lệnh bài đưa tới.
“Đây là Phượng lệnh, thấy lệnh như thấy chủ, không những có thể điều động Phượng Vệ, cũng có thể hiệu lệnh quân vệ Phượng gia chúng ta. Phượng lệnh này về sau sẽ giao cho ngươi, ngươi hãy tận dụng nó.”
Thấy một màn như vậy, tám người kia mang thần sắc khác nhau, không nghĩ tới lão gia tử cứ như vậy mà giao Phượng lệnh ra ngoài, cứ như vậy yên tâm giao toàn bộ Phượng gia trong tay đại tiểu thư?
Phượng Cửu cũng có chút kinh ngạc, hỏi: “Thứ này sao lại ở chỗ gia gia? Không phải là ở chỗ cha sao?”
“Ha ha, cái của cha ngươi là của tôn tử, của gia gia chính là lão tử, cái này có ích hơn nhiều.” Lão gia tử vuốt râu đắc ý nói.
Nghe được lời này, khóe miệng Phượng Cửu co lại: “Có thứ này nơi tay, gia gia còn lo lắng Phượng Vệ sẽ rơi vào trong tay Tô Nhược Vân?”
“Ha ha, tôn tử cũng là bảo vật, đương nhiên không thể rơi vào trong tay người ngoài, huống chi, lệnh bài lại có thể điều động Phượng Vệ, nhưng quan trọng vẫn là Phượng Vệ nhận chủ.” Lão nói một cách đầy ý nghĩa và nhìn về phía tám người kia, đôi mắt sáng lên với nụ cười khôn ngoan.Lão tin tưởng, với bản lĩnh của Phượng nha đầu, nhất định có thể khiến cho một đám bọn họ cam tâm tình nguyện thần phục nàng!
Chương 162: Ta Muốn Từ Hôn!
Phượng Cửu không nhịn được cười cười, tầm mắt đảo qua tám người kia, tiện đà nói: “Lệnh bài ta sẽ nhận lấy, đối với bọn họ sao, chờ khi ta rảnh lại nói.” Giọng nói rơi xuống, dời bước liền đi ra ngoài.
Trở lại Phượng phủ, nàng xuống tay rửa sạch những người Tô Nhược Vân lưu lại trong phủ. Ngắn ngủn ba ngày, lại chỉnh đốn trên dưới trong phủ một lần nữa. Cũng trong thời gian ba ngày này, thân thể Phượng Tiêu cũng dần dần khôi phục lại.
Sáng sớm hôm nay, Phượng Cửu đang đánh Thái Cực quyền trong viện, liền thấy Lãnh Sương đi đến: “Chủ tử, Tam Vương gia tới, nói muốn gặp ngươi, lão thái gia bảo ngươi đi qua đó một chuyến!”
Nàng thu hồi tay và thở nhẹ một hơi, nói: “Đã biết, ta đổi quần áo xong sẽ đi.” Trong khi nói, nàng đi về phía trong phòng, bước chân lại dừng một chút, hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày nay ca ta ở chợ đen thế nào?”
“Thiếu gia rất tốt, chủ tử không cần lo lắng, phía bên chợ đen đều đã giao đãi qua.”
“Ân, vậy là tốt rồi.” Lúc này nàng mới gật đầu, vào phòng thay đổi quần áo rồi đi ra, mang theo Lãnh Sương đi về viện phía trước.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Trong sảnh ngoài.
“Dật Hiên! Lão phu biết ngươi thực sự xuất sắc, lão phu cũng thực rất vừa lòng ngươi, chỉ là, Phượng nha đầu đã nói như vậy, ta chỉ là gia gia, tự nhiên không tiện nói nhiều về nó. Vì thế, hôm nay đành nói trước với ngươi một chút, ngày khác ta sẽ tiến cung, báo cáo với quốc chủ về tình huống lui việc hôn nhân của các ngươi.”
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Hiên nhìn về phía lão, nói: “Phượng gia gia, ngài đừng tiến cung trước, chờ ta nói chuyện với Thanh Ca rồi nói sau!”
Một ngày kia là hắn đã nói tới việc lui hôn nhân này. Hiện giờ, lại là nàng muốn lui việc hôn nhân này. Là bởi vì hắn không nhận ra nàng, nên nàng đang bực tức với hắn hay sao?
“Gia gia.”
Một giọng nói truyền đến từ bên ngoài, Mộ Dung Dật Hiên quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy, ánh mắt hơi nheo lại.
Một nữ tử mặc một bộ bạch y ngược sáng mà đến, dáng người phiêu dật, thanh nhã xuất trần khiến cả người nàng thoạt nhìn đẹp như thiên tiên. Tuy nhiên, khi nhìn đến khuôn mặt nàng, kinh diễm lúc trước lại theo đó biến mất không còn dấu vết.
Đó là một loại dung nhan che kín bởi những vết sẹo, đã nhìn không ra bộ mặt vốn có, da thịt trên mặt cơ hồ đều bị huỷ hoại, thập phần đáng sợ. Tuy rằng hắn nhìn thấy, trong lòng cũng không tránh khỏi co rụt lại.
Có đau nhức, có thương tiếc, cũng có khiếp sợ và ngạc nhiên.
Hắn cũng không biết, mặt nàng lại hoàn toàn bị hủy đi như thế......
“Phượng nha đầu, ngươi tới rồi?”
Lão gia tử nhìn thấy nàng, ánh mắt nhíu lại, lộ ra ý cười. Lão đứng lên nhìn về phía Mộ Dung Dật Hiên, nói: “Hai người các ngươi hãy từ từ nói chuyện đi!” Nói xong, liền đi ra ngoài trước.”Thanh Ca, chúng ta thành thân đi!” Hắn nhìn nàng, nói ra ý đồ hắn đến.
Nghe vậy, Phượng Cửu liếc mắt nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ gia gia của ta chưa nói với ngươi, ta muốn từ hôn?” Nàng ngồi xuống ở vị trí chủ vị, hạ nhân lập tức dâng trà lên cho nàng.
“Ta không ngại dung nhan ngươi bị hủy.” Hắn cho rằng, bởi vì dung nhan nàng bị hủy nên mới muốn từ hôn. Rốt cuộc, trước kia nàng luôn ỷ lại hắn như vậy, tình cảm như vậy, sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt?
Nghe được lời này, Phượng Cửu cười: “Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, ta không phải bởi vì dung nhan bị hủy nên muốn từ hôn, mà bởi vì ta phát hiện ra rằng ta không hề yêu ngươi, cho nên mới muốn từ hôn.”
Giọng nói của nàng không quan tâm, mang theo thái độ lười biếng và duyên dáng, không hề có dấu hiệu của sự bất an và thiếu tự tin vì dung nhan của mình bị hủy hiện ra ở trước mặt hắn.
“Ta không tin.”
Hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng: “Ta không tin ngươi không yêu ta, tình cảm nhiều năm của chúng ta như vậy, sao có thể nói không yêu liền sẽ không yêu?”
Phượng Cửu quái dị nhìn hắn một cái, nói: “Không phải ngươi vốn cũng muốn từ hôn sao? Có gì khác nhau?”
Chương 163: Giải Quyết Trước!
“Khác nhau.” Ánh mắt hắn ẩn chứa thâm tình, bình tĩnh nhìn nàng: “Bởi vì kẻ kia là Tô Nhược Vân, không phải ngươi.”
“Xuy!”
Nàng cười nhạo một tiếng, bĩu môi nói: “Nam nhân nào mà không yêu nữ tử xinh đẹp? Đừng nói với ta, ngươi không bị mê hoặc khi nhìn thấy ta ở trong rừng hoa đào? Ngươi không ngạc nhiên và vui mừng khi gặp lại ta ở trên đường cái? Nếu những lời nam nhân nói đều đáng tin, heo mẹ cũng có thể leo cây.”
“Thanh Ca......”
Nàng uống ngụm nước trà sau đó đứng lên, đi đến trước mặt hắn, nói: “Việc hôn nhân này ta nhất định lui, không phải thương lượng với ngươi, mà chỉ muốn thông tri với ngươi, để ngươi có tâm lý chuẩn bị.” Giọng nói rơi xuống, nàng gọi một tiếng: “Quản gia, tiễn khách!”
Quản gia bên ngoài đi đến, nói với Mộ Dung Dật Hiên: “Tam Vương gia, mời!”
Mộ Dung Dật Hiên trầm mặc, sau khi nhìn nàng thật sâu một cái, nói: “Ta sẽ chắc chắn sẽ tìm dược để chữa sẹo cho ngươi, ta sẽ cho ngươi thấy rằng, trái tim ta đối với ngươi từ trước tới nay chưa từng thay đổi.” Nói xong, lúc này mới cất bước rời đi.
Phượng Cửu lắc lắc đầu, trong lòng than nhẹ: Đáng tiếc, Phượng Thanh Ca yêu ngươi đã chết, ngươi có làm thêm nhiều điều nữa cũng đã vô dụng......
Nàng cũng theo sau đi ra ngoài sảnh, đi về hướng hậu viện, đi vào sân Phượng Tiêu, nhìn thấy lão gia tử và cha nàng đang uống trà tán gẫu, liền gọi một tiếng: “Gia gia, cha.”
“Thanh Ca, ta nghe nói Dật Hiên tới, hai người các ngươi nói chuyện thế nào rồi?” Phượng Tiêu quan tâm hỏi, nhìn thấy gương mặt bị hủy của nữ nhi, trong lòng lại quặn đau.Nữ nhi hắn, khuôn mặt cứ bị huỷ đi như vậy......
Đây đều là do người cha thất trách là hắn, không bảo vệ tốt nàng, mới khiến nàng ăn khổ nhiều như vậy.
“Đã rời đi rồi, gia gia, ngươi tìm một thời gian thích hợp và nói với quốc chủ một chút, sau đó hãy lui việc hôn nhân này.” Nàng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn về phía Phượng Tiêu: “Cha, thân thể còn có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không có, cha thực sự rất tốt, thân thể khôi phục thật sự mau.” Phượng Tiêu tươi cười nói, để nàng không cần lo lắng.
“Ân, những dược đó còn phải tiếp tục uống.” Nàng cười nói, bồi hai người trò chuyện ở trong viện một lúc, sao đó mới quay về trong viện mình.
......Editor: Emily Ton....
Không lâu sau khi nàng trở lại trong viện, Lãnh Sương đi đến.
“Chủ tử......” Đang muốn mở miệng, Lãnh Sương đã thấy một người nam tử mặc áo choàng màu xanh đang chuyển động bên ngoài viện, những lời nói đã đến bên miệng tức khắc ngừng lại.
Trong viện, Phượng Cửu nhìn theo ánh mắt nàng nhìn lại, liền thấy tên nam tử mặc áo choàng màu xanh đang ở nơi đó quay đầu nhìn xung quanh. Thấy vậy, nàng nhíu mày lại: “Ngươi đang làm gì ở nơi đó?”
“Hắc hắc, nhàn rỗi không có việc gì nên đi dạo.” Hắn nhếch miệng cười, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng vào dung nhan không che của nàng, trong lòng có chút kinh ngạc.
Nghe nói đại tiểu thư sau khi trở về, khăn che mặt trên mặt đã được gỡ xuống, lộ ra dung nhan bị hủy, cả ngày chỉ di chuyển ở trong phủ, nguyên bản còn không tin, không nghĩ tới đó là sự thật.
“Nhàn rỗi không có việc gì?”
Khóe môi nàng hơi câu lên, cười như không cười nhìn hắn: “Hơn nữa, các ngươi còn chưa nhận chủ!”
“Đại tiểu thư hy vọng chúng ta nhận ngươi là chủ? Hắc hắc, điều này phỏng chừng có chút khó khăn.” Hắn đơn giản nói thẳng ra, cũng thực sự không hề khách khí.
“Chủ tử.” Lãnh Sương tới gần bên tai nàng, thấp giọng nói vài câu, sau đó thối lui.
Sau khi nghe được lời Lãnh Sương nói, trong mắt Phượng Cửu xẹt qua một tia ánh sáng, ánh mắt dừng lại ở trên người nam tử mặc áo choàng màu xanh, nhưng lời lại nói với Lãnh Sương: “Ân, ngươi trở về đi, nói ta đồng ý.”
“Vâng.” Lãnh Sương sau khi lên tiếng lập tức rời đi.
Phượng Cửu cất bước đi về phía trước, đi đến trước mặt nam tử mặc áo choàng màu xanh, chém ra một quyền không hề báo trước......
Chương 164: Chủ Tử Đừng Đánh!
“A!”
Thình lình bị nàng vung tới một quyền, trúng thẳng đến đôi mắt, hắn đau đến nỗi kinh hô một tiếng, một tay che mắt lại và nhanh chóng lui về phía sau.
“Đại tiểu thư, ngươi vì sao lại đánh người?”
Phượng Cửu cười tà tà: “Không phải các ngươi dùng nắm tay để giải quyết sao? Nếu chính ngươi đã đưa tới cửa, ta lại đúng lúc đang ngứa tay, vậy dùng ngươi luyện tập một chút.” Giọng nói rơi xuống, thân hình chợt loé lên phía trước lần nữa.Thấy vậy, nam tử mặc áo choàng xanh buông tay ra, cũng nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì đại tiểu thư cũng đừng trách ta không khách khí!” Lần này, hắn không né tránh, mà là tiến lên đón nhận, nắm tay sắc bén chém ra và đánh về phía nàng.
Lại không ngờ, tay hắn vừa vung ra liền bị một tay nàng chế trụ, một tay kia so chiêu cùng nàng. Âm thanh hai đấm chạm vào nhau truyền đến bang bang, đồng thời cũng vang lên cùng với tiếng kêu gầm gừ đau đớn thường xuyên của hắn. Hắn đã tính sai một chút, đột nhiên cảm thấy cả người bỗng nhiên bay lên không trung, sau đó đâm sầm xuống mặt đất.
“Bịch!”
“Ân!”
Âm thanh nặng nề rơi xuống cùng với tiếng kêu rên của hắn vang lên, cả người hắn đã bị ấn ở trên mặt đất. Hắn cũng không biết tay mình đã bị nàng vặn đến vị trí nào, chỉ cảm thấy bủn rủn vô lực. Trước khi có thể thở một hơi, đã thấy nắm tay trực diện vung về phía hắn, cả kinh hắn hô to: “Đừng vả mặt!”
“Bạch bạch bạch bạch!”
“A! Sao ngươi lại nhắm vào mặt? Đừng vả mặt! Đừng vả mặt! A......”
Nghe thấy động tĩnh, hộ vệ cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng lại đây xem. Ai ngờ, lại nhìn thấy tên Phượng Vệ kia đang bị đại tiểu thư ấn ở trên mặt đất và đánh đập tàn nhẫn. Trong lúc nhất thời, một đám đều mở to hai mắt mà nhìn, có chút không thể tin nổi.
Đại tiểu thư sao có thể đánh thắng được Phượng Vệ? Là Phượng Vệ nhường nàng, đúng không?
“Ân! Bụng ta! A! Đừng! Đừng đánh! Chủ tử! Chủ tử! Chủ tử đừng đánh! Ta phục......”
Giọng nói rơi xuống, nhìn thấy đầu gối nàng đang nửa đè trên bụng hắn rốt cuộc nâng lên, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cả người cuối cùng có thể thả lỏng. Nhưng lúc hắn đang nhẹ nhàng thở ra không hề phòng bị, một nắm tay nữa lại mạnh mẽ đánh xuống bụng hắn, khiến cả người hắn cuộn tròn giống như con tôm bị nấu chín, một nửa hơi thở bị nghẹn lại khiến mặt đỏ lên.
“Ta... đã.... gọi.... chủ tử...... Vì sao còn..... đánh ta......”
Phượng Cửu đứng lên, phủi phủi bụi trên y phục, cười híp mắt nhìn nam tử mặt mũi bầm dập đang cuộn tròn trên mặt đất, nói: “Đây là một quyền cuối cùng chủ tử dạy ngươi, khi nguy hiểm còn chưa được giải trừ, đừng nên thả lỏng cảnh giác. Chỉ khi nào ngươi cảm thấy đau, như thế mới có thể nhớ kỹ lần giáo huấn này.”
Nhìn thân ảnh kia phủi phủi tay sau đó đi về hướng trong phòng, hắn rên lên một tiếng tê, cắn răng chịu đựng đau đớn và đứng lên, khập khiễng từng bước một quay trở về.
Khi những nam tử khác nhìn đến nam tử kia đang khập khiễng từng bước một đi tới, trong mắt một đám hoàn toàn hiện lên kinh ngạc, một người trong đó tiến lên vây lại, mới lạ hỏi: “Sao lại thế này? Ngươi vì sao vừa đi ra ngoài một chuyến, đã khiến cho mặt mũi bầm dập quay trở lại?”
“Ai đánh? Trong phủ này trừ bỏ lão gia tử và gia chủ, còn có người có thể đánh ngươi thành như vậy?”
“Tê! Các ngươi có thể đừng hỏi trước được không? Không nhìn thấy ta một thân bị thương sao? Mau, mau đỡ ta ngồi xuống, đau chết mất.“.......Edit & Dịch: Emily Ton....
Cũng trong đêm này, Phượng Cửu đi vào trong phòng gia gia nàng.
“Phượng Nha đầu, lúc chạng vạng Lãnh Sương nói ngươi có việc muốn nói cùng ta, là chuyện gì vậy?” Lão gia tử ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Phượng Cửu đối diện, hỏi.
Phượng Cửu cầm lấy ấm trà trên bàn và rót ra hai ly trà, lúc này mới nói: “Gia gia, phía chợ đen bên kia mời ta giúp đỡ một chút, phái phi thuyền tới tiếp đón ta, phỏng chừng ngày mai sẽ đến. Lần này ra cửa, nếu nói ít cũng phải mất mấy tháng, cho nên sự tình trong phủ còn phải nhờ ngài để ý nhiều một chút.”
“Phái phi thuyền qua đây đón ngươi?”
Lão gia tử mang biểu tình kích động: “Chính là loại pháp khí phi hành? Đó cũng không phải một nước bình thường có thể có được, chẳng lẽ, chuyến này ngươi sẽ đi tới quốc gia có đẳng cấp 6 trở lên?”
Nàng lắc lắc đầu: “Điều này ta cũng không hỏi, cũng không rõ lắm, ta đang nghĩ, có nên nói với cha một chút về thân phận Quỷ Y của ta hay không? Miễn cho ta ra cửa mấy tháng sẽ khiến cha lo lắng.”
“Không cần không cần, cha ngươi cho thấy tất cả mọi thứ hắn suy nghĩ đều ở trên mặt. Nếu như nói với hắn khẳng định sẽ không giữ được lời nói, nếu như ngày nào đó uống rượu cùng người và nhất thời vui vẻ nói ra, phỏng chừng là toàn bộ Vân Nguyệt thành đều sẽ biết.”
Lão gia tử vẫy vẫy tay, nói: “Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ nói với cha ngươi là ta đã để ngươi ra ngoài lịch luyện, trong chốc lát sẽ không trở về.”
Nghe vậy, nàng không nhịn được giễu cợt: “Gia gia, ngài xác định ngài không phải đang nói chính ngài chứ?”
“Ha ha, sao có thể? Gia gia ta ngàn ly không say, chỉ là, ta có đôi khi phạm phải hồ đồ, sợ đến lúc đó sẽ quên một số sự tình.” Khi nói đến điều này, lão có chút bất đắc dĩ.
Chương 166: Tranh Chạy Tới Trước!
Phượng Cửu khẽ cười, nói: “Điều này không cần lo lắng, gia gia, ngài xem.” Nàng lấy ra ba cái chai và bày biện ở trên bàn.
“Đây là cái gì?” Lão gia tử cầm lấy ngửi ngửi, chỉ biết là dược, nhưng lại không biết có tác dụng gì.
“Đây là Ích Thần Hoàn (益神丸) mà ta đã đặc biệt nghiên cứu và tạo ra cho gia gia, chỉ cần dùng nó trong một thời gian, chứng dễ quên của gia gia sẽ sớm được chữa khỏi.”
“Điều này... điều này thực sự có thể chữa khỏi?” Lão gia tử có chút ngạc nhiên nhìn nàng.
“Ân, bệnh trạng của gia gia không thực sự nghiêm trọng, ăn xong những thứ này, hẳn là cũng không sai biệt lắm.” Nàng cười cười, sau đó giao đãi cùng lão một chút sự tình, ngồi trong viện thêm một hồi rồi mới rời đi.
Ngày kế khi trời còn chưa sáng, Phượng Cửu đã mang theo Lãnh Sương yên lặng rời đi, đi về hướng chợ đen......
Ngay khi mặt trời mọc, khi tám gã Phượng Vệ đi tới trong viện để tìm Phượng Cửu, đã không tìm được nàng. Bọn họ vốn cho rằng chỉ là đi ra khỏi cửa nên cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ, kết quả của việc bỏ đi này lại là lâu mấy tháng.......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Khi một chiếc phi thuyền xa hoa bay trên không trung tới Vân Nguyệt thành, cơ hồ đã oanh động toàn bộ Vân Nguyệt thành, ngay cả quốc chủ Mộ Dung Bác bên trong hoàng cung, cũng vội vàng phái người đi tìm hiểu, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Phải biết rằng, Diệu Nhật Quốc bọn họ cũng không có thể có một chiếc phi thuyền, mà quốc gia có thể có được phi thuyền, ít nhất đều là quốc gia đẳng cấp 6 trở lên, hoặc là thế lực cường đại mới có thể có được pháp khí phi hành như vậy.
Sau khi nghe được tin tức, hộ vệ hoàng cung vội vàng tới báo: “Bẩm quốc chủ, phi thuyền kia đã dừng ở trước đại môn chợ đen, nghe nói là đến tiếp đón Quỷ Y rời đi.”
“Tiếp đón Quỷ Y?”
Mộ Dung Bác cả kinh, cả người đứng lên, lập tức nhanh chóng đi ra ngoài, đồng thời thét lên: “Mau chuẩn bị ngựa!” Hắn còn chưa kịp tới xin thuốc Quỷ Y, sao có thể để hắn ta đi rồi? Huống chi, một khi hắn ta rời đi, đến khi nào thì sẽ quay lại?
Mộ Dung Dật Hiên sau khi nghe được tin tức, cũng ngẩn người ra: Quỷ Y? Là nam tử hồng y tà mị mà đường hoàng đêm đó? Ngay lập tức, hắn bỗng nhiên hoàn hồn và nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Hắn muốn đi xin thuốc! Cầu xin hắn ta một chút linh dược có thể xoá đi vết sẹo và khôi phục lại dung nhan!
Phượng phủ.
Phượng Tiêu vội vàng đi ra bên ngoài, quản gia thấy thế vội vàng tiến lên ngăn hắn, hỏi: “Gia chủ, thân thể của ngài còn chưa hoàn toàn hồi phục! Ngài đang muốn đi đâu?”
“Vừa rồi chẳng lẽ ngươi không nghe thấy có phi thuyền tới hay sao? Nghe nói là đã được phái tới để tiếp đón Quỷ Y, ta cần phải nhanh chóng đuổi đến chợ đen nơi đó, trước khi hắn rời đi phải cầu xin hắn một chút linh dược chữa lành vết sẹo của Thanh Ca!”
Hắn đẩy ra lão quản gia sau đó lập tức đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, giao đãi: “Nếu như lão thái gia hỏi, ngươi cứ nói ta sẽ nhanh chóng quay trở lại.”
“Gia chủ! Gia chủ! Ài, mấy người các ngươi, nhanh nhanh đuổi theo gia chủ, ta đi thông tri lão thái gia!” Quản gia vội vàng gọi vài tên hộ vệ đuổi theo, chính mình lập tức bước nhanh chạy về hướng hậu viện.
“Cái gì? Hắn chạy tới Quỷ Y xin thuốc?” Lão gia tử mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Thân thể gia chủ còn chưa hoàn toàn bình phục! Vội vàng chạy đi như vậy, lão nô cũng không ngăn cản được.” Quản gia lo lắng nói.
“Mau, mang hắn về cho ta!” Lão gia tử kêu lên, rồi lại cảm thấy để cho bọn họ đi phỏng chừng không thể kêu hắn trở về, vì thế, chính lão liền cất bước đi ra ngoài: “Chuẩn bị xe, mau chút!”
Khi một đám người đều chạy tới chợ đen, trong một căn phòng sang trọng ở chợ đen, có mấy người đang ngồi, đánh giá nhau.
“Không nghĩ tới Quỷ Y lại là một vị công tử trẻ tuổi phong hoa tuyệt đại như vậy, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Nam tử trung niên tiến đến tiếp đón nói giọng bình thản, khuôn mặt tươi cười nhìn Phượng Cửu bên cạnh, rất ngạc nhiên trước sự xuất sắc của người trước mắt.Chương 167: Nguy hiểm, cảnh xuân tiết ra ngoài!
Khóe môi Phượng Cửu hơi câu lên, cười mờ nhạt: “Để hai vị đại Linh Sư và một vị Trúc Cơ lại đây tiếp ta, ta thấy thật là vinh dự.”
Nghe được lời này, trong mắt mấy người trong phòng xẹt qua một tia kinh ngạc, không nghĩ tới hắn cư nhiên nhìn ra tu vi của bọn họ. Chỉ là, ở trên người hắn, bọn họ lại không cảm giác được bất luận huyền lực hay là tu vi linh khí nào, vậy thì hắn làm sao có thể nhìn ra được thực lực của bọn họ?
“Ha ha, đây cũng là vì thể hiện sự coi trọng của chợ đen chúng ta đối các hạ, thậm chí là đến nghênh đón, tự nhiên cũng không thể chậm trễ.” Nam tử trung niên cười nói, chắp tay nói tiếp: “Thời gian cũng không còn sớm, phi thuyền đang chờ bên ngoài, mời.”
Nam tử trung niên mở cửa ra, mời Phượng Cửu đi trước.
“Ân.” Phượng Cửu lên tiếng, một thân hồng y phất phới đứng dậy, cất bước liền đi ra ngoài.
Lãnh Sương lúc này đang giả nam trang đứng canh giữ ở ngoài cửa phòng, một thân hắc y, tóc đen bay lên, trên mặt cũng mang mặt nạ, nhìn thấy nàng đi ra liền đi theo bên người nàng, cũng cùng đi xuống.
Lúc này bên ngoài chợ đen đã vây đầy người. Đối với danh tiếng Quỷ Y bọn họ đều nghe nói qua, nhưng chưa từng gặp qua người kia rốt cuộc là một nhân vật như thế nào? Bởi vậy, khi thân ảnh màu đỏ phong hoa tuyệt đại đi ra từ phía bên trong, mê hoặc toàn bộ đám đông, mọi người đều cao giọng hô lớn.
“Quỷ Y! Quỷ Y! Là Quỷ Y!”
Mọi người xô đẩy tranh nhau, muốn tiến lên, chỉ là, một vòng xung quanh phi thuyền đều bị hộ vệ chợ đen tạo thành bức tường người để bảo hộ xung quanh, bọn họ căn bản không thể nào vào được.
Quan Tập Lẫm đứng trên lầu chợ đen nhìn theo nàng rời đi, cũng không tới gần, bởi vì nếu như thân cận quá với nàng, thân phận nàng sẽ bị người phát hiện.
“Mời.” Nam tử trung niên thủ thế mời, mời hắn lên thuyền.
“Ân.” Phượng Cửu lên tiếng, cất bước đi lên phi thuyền, Lãnh Sương cũng kịp thời đuổi theo.
Sau khi mấy người đều lên phi thuyền, phi thuyền liền bay lên cao, rời khỏi mặt đất, hướng lên không trung mà đi......
Lúc Mộ Dung Bác, Mộ Dung Dật Hiên cùng với Phượng Tiêu tới, cũng chỉ có thể nhìn thấy phi thuyền càng lúc càng xa, không quá một hồi, đã biến mất bên trong tầng mây......
.......Edit & Dịch: Emily Ton......
Ba ngày sau.
Ban đêm.
Thanh Đằng quốc.
Một suối nước nóng trong vùng núi phía sau chợ đen.
Phượng Cửu rút đi một thân quần áo, gỡ mặt nạ xuống, để chân trần bước thẳng một đường đi đến trong nước. Da thịt trên người cũng theo nàng nửa ngồi xổm mà ngâm ở trong nước. Nàng tìm một vị trí ở trong suối nước nóng ngồi xuống, đôi tay dang thẳng và đặt ở trên tảng đá bên cạnh, hơi ngẩng đầu lên và thoải mái nheo mắt lại.Ba ngày này tinh thần mệt mỏi, cuối cùng đã được giải thoát trong nước ôn tuyền, thoải mái đến nỗi khiến nàng có chút mơ màng buồn ngủ.
Phía bên ngoài suối nước nóng nàng sớm đã bày ra trận pháp, hơn nữa còn có Lãnh Sương thủ bên ngoài, bởi vậy, không cần lo lắng sẽ có người xông vào.
Tuy rằng thoải mái, nhưng nàng cũng biết không thể ngâm mình quá lâu ở trong suối nước nóng, bởi vậy, ước chừng sau khi ngâm mình nửa canh giờ (1h), nàng liền chuẩn bị đứng dậy. Tuy nhiên, ngay lúc nàng sắp sửa đứng lên, trong làn hơi nước do sức nóng của suối nước nóng, xuất hiện một thân ảnh đen nhánh đang tiến vào, tựa hồ như đang tránh né cái gì.
Điều này khiến cho nàng vốn đang muốn đứng lên lại chìm thân thể xuống vào trong nước, dưới làn hơi nước, dấu đi một thân cảnh xuân.
“Các hạ đang trốn người?”
Giọng nói lười biếng mang theo vài phần khàn tiếng, có vẻ như không chút để ý, càng là lộ ra một sự nhàn nhã thảnh thơi, phảng phất giống như người lạ đột nhiên xâm nhập vẫn chưa kinh động đến nàng. Mà giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau, lại khiến cho thân ảnh đang dán trên tường đá bên ngoài ngẩn ra, nháy mắt quay đầu lại và cảnh giác nhìn về phía giọng nói phát ra.
Trong nháy mắt vừa nhìn thấy, một đôi mày kiếm lập tức nhíu lại.
Chương 168: Quần Cộc Màu Đỏ!
Xuyên qua làn hơi nước nhìn lại, chỉ nhìn thấy trong mông lung có một thân ảnh đang ngồi dựa ở trong nước, mơ hồ có thể thấy được hai bờ vai tròn trịa lộ ở bên ngoài mặt nước, cùng với cổ trắng như tuyết tuyệt đẹp mê người, chỉ là, khuôn mặt người kia vì hơi nước mông lung mà không thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng, phán đoán từ giọng nói lười biếng mà thong dong bình tĩnh, mang theo vài phần khàn tiếng của đối phương, liền biết đối phương tự nhiên là một người nam tử. Rốt cuộc, nếu như nữ tử gặp phải tình huống như vậy, sớm đã kinh hô thét thành tiếng chói tai.
“Xin lỗi đã quấy nhiễu công tử.”
Khi giọng nói của hắn vừa rơi xuống, Phượng Cửu ở trong nước có chút kinh ngạc, trừng lớn mắt nhìn qua, suýt nữa thì kinh hô một tiếng: Đại thúc?
Nàng và hắn thật đúng là va chạm nhau ở khắp mọi nơi? Nàng vừa mới đến Thanh Đằng quốc cư nhiên lại gặp phải hắn, tuy nhiên hắn không nhận ra nàng.
Nghĩ một chút như vậy, nàng thả lỏng cả người, dựa ở trong nước ôn tuyền, nhìn thân ảnh đứng thẳng ở bên cạnh, khóe môi móc lên một cái, lộ ra một nụ cười tinh nghịch.
“Đã thật sự kinh động rồi, vốn tưởng rằng người chợ đen đưa mỹ nhân tới cho bản công tử, không nghĩ tới tiến vào lại là nam nhân.”
Nghe được lời này, Lăng Mặc Hàn cau mày càng sâu, ánh mắt thâm thuý đang cố gắng xuyên thấu qua làn hơi nước muốn nhìn thấy rõ người nọ. Nhưng, những lời kế tiếp của người nọ, lại khiến khóe miệng hắn không nhịn được khẽ co giật, khuôn mặt cũng trực tiếp đen lại.
“Phải biết rằng bản công tử lúc này chính là đang ở trong nước không manh áo che thân, các hạ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm bản công tử giống như nhìn xích quả quả như vậy, chẳng lẽ là có sự yêu thích nam giới?””Công tử lo lắng quá nhiều.”
Giọng nói của hắn cứng lại vài phần, nhưng vẫn tràn ngập mị lực nam tính và vẫn có vẻ rất dễ nghe.
Hắn đang muốn phải rời khỏi nơi này, nhưng lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói tìm kiếm, bước chân vừa nâng lên của hắn liền hơi do dự, chợt quay đầu lại, nhìn về phía trong nước.
Nàng đang nghĩ ngợi xem đứng dậy như thế nào, chợt nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía bên này, không khỏi ngẩn ra. Trong giây lát, giống như nghĩ đến điều gì, nhưng, còn chưa chờ nàng mở miệng, đã thấy hắn nhanh chóng đi về phía nàng.
“Ngươi đứng lại!”
Nàng quát lạnh. Khi đến gần nước sẽ không thể che lấp được tầm mắt, hiện tại cả người nàng chính là đang trơn bóng, nếu hắn lại gần nàng một chút thì nàng sẽ không thể có chỗ nào để trốn.
Bước chân của Lăng Mặc Hàn vẫn chưa tạm dừng, vẫn trầm ổn nhanh chóng đi đến bên kia, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính cũng truyền ra từ trong miệng hắn: “Theo ta được biết, trận pháp này chắc chắn còn có một chỗ là cửa sống, ở ngay phía sau công tử.”
Vô nghĩa! Ta đương nhiên biết!
Phượng Cửu trừng mắt, nhìn thân ảnh đi về hướng bên này, nàng cắn răng một cái, vận đủ hơi thở huyền lực trong tay và đập trên mặt nước một cái, bọt nước sắc bén bắn về phía hắn.
Cùng lúc đó, một bàn tay lại vỗ xuống mặt nước, đồng thời khi nước bắn lên như một bức mành, cả người nàng lượn vòng từ trong nước đứng lên, lấy ra một bộ hồng y từ trong không gian, nương theo mành nước che lấp nhanh chóng khoác lên trên người.
Ngay khi mành nước rơi xuống, nàng chỉnh sửa bộ hồng y vừa khoác lên trên người. Khi nàng xoay người rơi xuống mặt đất, bởi vì để chân trần nên bị trượt trên những tảng đá ẩm ướt trơn trượt, mất thăng bằng và đánh về phía trước.
“A!”
Thân thể mất đi sự cân bằng đánh về phía trước. Theo bản năng, nàng vươn tay ra và bắt lấy bất cứ vật gì có thể ổn định thân thể. Nhưng ai biết, chỉ nghe truyền đến âm thanh vải bị kéo xé một tiếng, nàng kinh ngạc nhìn lại, vừa nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt.
Quần của đại thúc thế nhưng đã bị nàng xé rách xuống từ phía sau, lộ ra bên trong một sự quyến rũ có thể nhìn thấy được —— quần cộc (quần lót).
Chỉ là, điều duy nhất mà nàng không thể nào tưởng tượng được chính là, đại thúc lại là một nam nhân đam mê bên trong, thực sự mặc một cái quần cộc màu đỏ......
Chương 169: Chợ đen Thanh Đằng quốc!
Lăng Mặc Hàn đen mặt quay đầu lại, vừa nhìn thấy, đã thấy nam tử dung nhan bị hủy đầu tóc rối bời đang mang vẻ mặt kinh ngạc, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm quần cộc của hắn, dường như rất giống như bị cái gì kích thích, một khuôn miệng mở rộng hết cỡ, trong tay còn đang nắm lấy chiếc quần bị hắn ta xé rách.
Thấy vậy, hắn nhấc chân một đá một cái: “Buông tay!”
“Bùm!”
Nàng choáng váng bị một chân đá vào trong suối nước nóng, uống vào mấy ngụm nước ôn tuyền. Khi nàng vùng vẫy ló đầu ra từ trong nước, đã không nhìn thấy nam nhân vừa rồi còn đứng ở nơi đó.”Tê! Dám đá ta! Ngươi chờ đó cho ta!”
Nàng tức giận vỗ nước, từ trong nước đi ra, sau khi lắng nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền nhanh chóng thay quần áo một lần nữa, xoa xoa bả vai lạnh đau vì bị đá. Sau đó mang mặt nạ lên, lúc này mới đi ra bên ngoài.
“Ồn ào gì vậy!”
Giọng nói lạnh lùng và tức giận của nàng vang lên.
“Chủ tử.”
Lãnh Sương đi đến bên người nàng, nói: “Bọn họ nói có người đến bảo các của chợ đen và trộm mấy vị linh dược, đuổi theo người nọ về phía nơi này, đang muốn vào đi vào suối nước nóng nhìn xem.”
Ánh mắt lạnh băng của Phượng Cửu nhìn chằm chằm những hộ vệ chợ đen ở trước mặt, ánh mắt dừng ở trên người nam tử trung niên cầm đầu, nhấc chân đá một đá.
“Bịch!”
Nam tử trung niên không phòng bị đã bị đạp một chân nơi bụng, cả người lăn ra xa vài bước, hít vào một hơi khí lạnh, gầm lên: “Ngươi làm gì thế?!”
Phượng Cửu cất bước đi lên phía trước, ánh mắt lạnh băng và sắc bén mang theo uy áp nhiếp người nhìn thẳng vào hắn: “Ai cho ngươi lá gan làm càn ở trước mặt ta? Chẳng lẽ tùy hầu của ta không nói cho các ngươi, ta đang tắm gội bên trong sao?”
“Ngươi!” Nam tử trung niên căm tức nhìn nàng, nhưng lại không dám làm gì nàng.
“Còn trừng mắt nhìn ta? Ngươi muốn từ bỏ đôi mắt này sao?”
Giọng nói của nàng lạnh băng, ánh mắt lạnh lẽo nhiếp người, mà lời nói kia, càng khiến nam tử trung niên cả kinh, lập tức cúi đầu không dám trừng mắt tiếp tục nhìn nàng.
“Hừ!”
Nàng quát lạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái, lúc này mới bước nện đi về phía trong viện.
Đợi hai người rời đi, nam tử trung niên mới ngẩng đầu lên với ánh mắt âm ngoan, tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, giọng điệu mang theo khinh thường và khinh miệt nói: “Một người tới từ tiểu quốc đẳng cấp 9, thật sự nghĩ mình là ai? Chờ ngày mai nếu như bị bêu xấu, ta thật muốn nhìn xem ngươi còn có có cách gì mà kiêu ngạo và khinh miệt!”
Trở lại trong phòng, Lãnh Sương thấy nàng còn đang thở phì phì, nghĩ đến lúc trước có nghe thấy động tĩnh bên trong, không khỏi tự trách quỳ xuống: “Thuộc hạ thất trách, thỉnh chủ tử trách phạt!”
Phượng Cửu ngồi xuống bên cạnh bàn, rót một chén nước, phất tay nói: “Đứng lên đi! Sự tình không liên quan đến ngươi.”
Nàng rũ thấp đầu xuống, nói: “Không, là thuộc hạ thủ vệ không tốt, mới khiến người đột nhập quấy nhiễu chủ tử.”
“Người kia, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn, đừng nói là ngươi.”
Nàng không thèm để ý nói: “Huống chi, ta cũng không bị tổn hại gì, ngược lại, hắc, ta đã lột quần của hắn.”
Nói đến đây, thần sắc trên mặt nàng lộ ra vài phần quỷ dị và cổ quái, nghĩ đến chiếc quần cộc màu đỏ, khóe miệng không nhịn được co giật lại.Lãnh Sương đang quỳ trên mặt đất nghe xong cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên.
“Được rồi, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt đi!” Nàng ý bảo nàng ấy trở về nghỉ ngơi, chính mình lại rót thêm mấy chén nước vừa uống, vừa nghĩ về mọi thứ.
Thấy vậy, Lãnh Sương đáp lời “vâng”, lúc này mới lui ra ngoài.
Ngày kế.
Tên nam tử trung niên đến đón Phượng Cửu từ Diệu Nhật Quốc đi vào trong viện, nhìn thấy thân ảnh màu đỏ đang ăn sáng ở trong viện, liền cười và đi lên phía trước hành lễ, nói: “Quỷ Y các hạ, chủ tử nhà ta muốn gặp ngươi.”
Chương 170: Thỉnh Gỡ Mặt Nạ Xuống!
Phượng Cửu đáp ứng một tiếng, thấy cũng đã no vài phần, liền buông chiếc đũa lau lau khóe miệng, lúc này mới đi về phía hắn: “Đi thôi!”
“Mời.” Cử chỉ của nam tử trung niên mang theo cung kính, bởi vì, hắn biết người trước mắt tuyệt đối không tầm thường, tự nhiên không thể dễ dàng đắc tội.
Nếu nói hắn ta là người của tiểu quốc đẳng cấp 9, nhưng, lần đầu tiên nhìn thấy phi thuyền, lại không hề có nửa điểm kinh ngạc hay tò mò, chỉ phảng phất giống như đã quen nhìn pháp khí phi hành như vậy, căn bản không kích thích nổi một chút tò mò của hắn ta.
Hơn nữa, sau khi đi vào Thanh Đằng quốc, hắn ta chỉ biểu hiện sự thong dong ưu nhã bên ngoài, căn bản là khiến người không dám có một chút khinh thường và chậm trễ.
Nam tử trung niên mang theo Phượng Cửu đi vào đại đường phía trước, sau khi bẩm báo bên trong một tiếng, liền nói với Phượng Cửu: “Quỷ Y các hạ, mời vào.”
Phượng Cửu cất bước đi vào, nhưng Lãnh Sương lại bị ngăn lại ở bên ngoài.
Trong đại đường, ánh mắt mấy người không chút nào che dấu, bắt đầu đánh giá trên người thân ảnh màu đỏ tà mị đang đi vào. Trong mắt có mang theo khinh miệt và khinh thường, nhưng cũng mang theo tìm tòi và dò xét.
Mà đồng thời khi bọn họ đang đánh giá nàng, ánh mắt Phượng Cửu cũng xẹt qua mấy người trong đại đường, tầm mắt thẳng tắp ở trên người chủ vị.
Đó là một người nam tử trung niên, cả người mặc cẩm y màu đen, đang dạng hai chân và ngồi ngay ngắn vững vàng, cả người tản ra một luồng hơi thở của thượng vị giả, cặp mắt sắc bén lúc này đang nhìn chằm chằm và đánh giá nàng.
“Các hạ, mời ngồi.” Nam tử trung niên chủ vị nói giọng vững vàng, nhấc tay lên và chỉ vào vị trí trống không đầu tiên bên trái.
Phượng Cửu câu môi cười, không khách khí đi lên phía trước, đi vào vị trí đầu tiên bên trái, đang muốn xoay người ngồi xuống, bỗng nhiên một luồng lực đạo đẩy chiếc ghế dựa ra.
Thấy vậy, nàng liếc mắt nhìn về phía một người nam tử trung niên phía dưới bên trái một cái, thấy đối phương lộ ra ánh mắt khiêu khích, nàng nở một nụ cười, lòng bàn tay phóng thích ra một luồng huyền lực, chiếc ghế vốn bị đẩy đi, tại một khắc này quay trở lại vị trí cũ, mà nàng cũng thong dong ngồi xuống.
“Rắc!”
Âm thanh một tiếng ma xát của ghế dựa truyền ra, ngay sau đó, liền thấy ghế dựa của nam tử trung niên phía dưới bên trái đột nhiên lật lại, cả người hắn ngã ngồi ở trên mặt đất, kinh hô một tiếng.
“A!”
Những người khác nhìn thấy thế, không kiềm chế được nụ cười trên môi, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Nam tử trung niên thấy vậy, sắc mặt đỏ lên, xấu hổ buồn bực đứng lên và hướng về phía Phượng Cửu gây khó dễ: “Ngươi biết ta là ai sao? Thật to gan! Dám trêu đùa với ta!”
Nghe vậy, Phượng Cửu ngồi nghiêng người lười biếng liếc mắt nhìn hắn một cái: “Tuy rằng không biết ngươi là ai, bất quá, chắc cũng là người chợ đen. Người ta thường nói qua cửa là khách, như thế nào? Chẳng lẽ đây là thái độ các ngươi đối đãi với khách nhân?”
“Ngươi!”
“Lâm dược sư, Quỷ Y các hạ nói đúng, vào cửa là khách, không thể vô lễ.”
Nam tử trung niên chủ vị lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo uy nghiêm, khiến Lâm dược sư đành mang vẻ mặt xấu hổ và buồn bực nhưng không dám mở miệng nói tiếp.
Lúc này, mấy người khác mới bắt đầu mở miệng nói: “Hội trưởng, ngươi nhìn hắn còn đang mang mặt nạ, một bộ dáng không dám gặp người, cũng không biết là có lai lịch gì, người như vậy chúng ta sao có thể tin tưởng được?”
“Đúng vậy hội trưởng, sau đó thì như thế nào, năm nay không thể đem danh dự của chợ đen Thanh Đằng hoàn toàn đánh cuộc ở trên người này. Ngươi nhìn xem bộ dáng thả lỏng và lười nhác của hắn, hơn nữa phỏng chừng tuổi cũng không lớn. Người như vậy, sao có thể đảm đương được trọng trách gì?”
Nam tử trung niên chủ vị nhìn về phía Phượng Cửu, ánh mắt dừng ở trên hoa Mạn Châu Sa nở rộ trên mặt nạ, hỏi: “Không biết Quỷ Y các hạ, có thể gỡ mặt nạ xuống hay không, cho chúng ta nhìn gương mặt thật của ngươi?”