Người Dịch: Emily Ton (@Emily_Ton)
(https://www.wattpad.com/user/Emily_Ton)
Đem lá của thảo dược trong tay ăn xong sau đó đem thân cây vứt bỏ, thật cẩn thận đem đào rễ cây dâu tây kia từ trong bùn đất ra. Nàng ngồi xổm trên mặt đất, không để ý đến một đôi hắc bạch (đen trắng) rắn độc đang trườn trên cỏ hướng phía nàng mà đến.
Khi rắn độc càng tới gần nàng hơn, thân rắn đẩy đầu rắn căng lên, lưỡi rắn phun ra, phát ra thanh âm ti ti rất nhỏ, cũng ở trong nháy mắt kia, độc rắn bỗng nhiên vụt ra, há miệng liền cắn ngay chỗ cẳng chân của Phượng Cửu đang ngồi xổm.
Phượng Cửu thần sắc biến đổi, sát khí trong nháy mắt phóng thích ra, đôi mắt càng là sắc bén phi thường. Nhanh chóng xoay người cùng lúc một tay túm lấy đầu rắn, một tay thủ sẵn cách thân rắn bảy tấc (1 tấc = 2,3cm), ngón tay dùng nội lực lấy sức, phụt một tiếng, ngón tay tại điểm bảy tấc trên thân rắn liền đâm thẳng vào người rắn.
“Ti!” Con rắn độc kia hí một tiếng, thân thể sau khi run rẩy vài cái liền mềm nhũn rơi xuống.
“Nga? Cư nhiên là rắn cạp nong?” Lúc trước phảng phất cảm giác ớn lạnh thì giờ lại cảm giác chỉ là ảo giác trong nháy mắt. Lúc này nàng lại là một bộ dáng lười biếng, chằm chằm nhìn rắn độc kia trên tay nở nụ cười: “Không có thỏ hoang cùng lợn rừng, vậy tạm chấp nhận đem rắn này nướng lên để lấp cái bụng rỗng.” Chỉ là, thanh âm vừa rơi xuống, trên mặt ý cười cũng cứng lại.
Bởi vì nàng phát hiện một cái vấn đề rất lớn... không có lửa.
Tại nơi rừng rậm ẩm ướt, ma xát nổi lửa cũng không phải là một việc đơn giản, nàng không có diêm thậm chí là đá lửa, liền tính uổng có thịt rắn cũng vô pháp nướng tới để ăn a!
“Quên đi, quên đi, ta lại kiên trì thêm một lúc! Ít nhất, cũng phải tìm được một nơi khô ráo trước rồi nghĩ đến đốt lửa“. Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, rắn cạp nong trên tay muốn ném lại cảm thấy thật đáng tiếc, vì thế, liền lưu loát xử lý thịt rắn.
Đem đầu rắn cắt tới, lột bỏ da rắn, lấy gan ra, lại đem rắn đã không còn rõ tướng mạo treo ở trên nhánh cây cao, tay đầy mùi máu tươi trực tiếp lau lau ở đám cỏ xanh, lại hái một ít cỏ có mùi thơm dễ chịu mát xa trên tay, trừ bỏ đi cỗ mùi tanh trên tay rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Vì thế, tại đây trong rừng liền có thể nhìn đến, một tiểu ăn mày xiêm y cũ nát cả người dơ bẩn một mình đi ở trong rừng hung hiểm vạn phần Cửu Phục Lâm, trên vai khiêng một cái nhánh cây, mặt sau của nhánh cây xen kẽ một con rắn đã bị lột da đong đưa ở đó......
Thời gian cả ngày, nàng một mình một người ở bên trong tìm kiếm thảo dược giải độc, bất tri bất giác từ bên ngoài dần dần hướng sâu vào bên trong, rốt cuộc trước khi sắc trời hạ xuống có thể gom được các loại dược cần để giải độc.
Thừa dịp sắc trời còn nhìn thấy được, nàng bắt tay vào việc tìm kiếm những nhánh cây khô để nhóm lửa, nhưng, nơi này ẩm ướt, nàng ước chừng dùng hơn một canh giờ mới nhóm được lửa lên, đôi tay cũng bởi vậy mà sinh ra vài cái bọt nước, bất quá đối với nàng rốt cuộc sau khi gặm đến thịt rắn nướng, đều cảm thấy thật đáng giá.
Thảo dược giải độc đã tìm đủ, bụng cũng no rồi, đem ngắt một ít thảo dược buổi chiều hái được xoa xoa lên người, lại đem đống lửa dập tắt, rồi bò lên trên một thân cây đại thụ, phía trên tính toán tìm vị trí thoải mái hảo hảo nghỉ ngơi một đêm.
Thân ở địa phương như vậy, lại lẻ loi một mình tự nhiên không thể để đống lửa tiếp tục cháy, bằng không, khi màn đêm vừa buông xuống sẽ trở thành mục tiêu của dã thú. Nàng hiện tại không có nhiều tinh lực như vậy để đối phó với dã thú, cho nên, chẳng sợ trên cây lạnh một chút, không có ngọn lửa sưởi ấm, nhưng thắng ở an toàn không phải hay sao?
Quả nhiên, khi bóng đêm hiện thân, trong rừng ẩn ẩn truyền đến thanh âm sói tru, từng tiếng quanh quẩn trong bóng đêm, làm nhân tâm hết sức kinh sợ.
Mà Phượng Cửu, lúc này lại đang nhắm mắt lại nặng nề ngủ, trực tiếp đem tiếng sói tru thanh thanh trong rừng kia trở thành bài hát ru ngủ ban đêm.
Tự nhiên, nàng cũng không biết trên một thân cây cách đó không xa, một thân ảnh màu đen nhất nhất đều đem thu hết mọi hành động của nàng vào đáy mắt......