Đoàn Cẩm Sơ nói xong, hung ác trợn mắt một cái rồi phẩy tay áo rời đi!
Nhưng mà, nam nhân ở phía sau lại mặt dày đuổi theo cùng nàng đi song song,
nhìn phương hướng đang đi một cái, trong mắt lóe lên một tia hài hước,
“Tiểu Sơ Tử, ngươi muốn đi Dự Viên sao?”
“Mắc mớ gì tới ngươi? Cách
xa ta một chút, không cho đi theo ta!” Đoàn Cẩm Sơ nghiêng mắt nhìn một
cái, khẩu khí tương đối hung hăng, bởi vì do nam nhân này đụng vào nàng
khi tâm tình nàng đang không tốt!
“Ơ? Ngươi được đi đường này, còn
bổn công tử thì không được đi sao? Nhưng cố tình lại khéo vô cùng, bổn
công tử cũng muốn đi Dự Viên!” Gia Cát Toàn Cơ cười lưu manh, vẻ mặt bất cần đời, sau đó cầm cây quạt ở ngang hông vừa quạt vừa đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Cẩm Sơ đỏ lên vì tức, dứt khoát cắn răng một cái, vung chân chạy như điên rời khỏi.
“Ô! Thật đúng là lợi hại! Quả nhiên không giống nhau, tính tình ngay thẳng, làm theo cảm tính, không trách được. . . . . . Ha ha. . . . . .” Gia
Cát Toàn Cơ nhìn theo cái bóng dáng đang chạy như điên kia, bật cười gật đầu, nhưng trong mắt cũng đồng thời hiện lên vẻ lo lắng.
Đoàn Cẩm Sơ chạy muốn mất mạng về phía Dự Viên, nhưng lại bị thủ vệ đưa tay ngăn
lại, “Chủ tử có lệnh, không cho phép ai tự tiện xông vào!”
“Ui. . . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ lăng ra, miệng mở ra ngừng một chút, mới thở gấp
nói: “Vậy ngươi đi thông báo với vương gia, ta muốn gặp hắn!”
“Đợi một chút!”
Một tiếng cười vang lên ở sau lưng, Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, vội quay đầu
lại nhìn, lại nhìn thấy Gia Cát Toàn Cơ đang
ở sau lưng nàng, vừa nhìn nàng vừa
phe phẩy quạt cười nói với thủ vệ: “Bổn công tử cũng muốn gặp vương gia, cùng nhau thông báo đi!”
“Hừ! Hắn sẽ không gặp kẻ bị thần kinh như
ngươi!” Hai tay Đoàn Cẩm Sơ ôm ngực, cực kì khinh bỉ nhìn người nào đó,
nặng nề hừ một tiếng.
“Ơ? Ha ha. . . . . . Vậy thì ta mỏi mắt mong chờ!” Khóe môi Gia Cát Toàn Cơ nhếch lên, tự tin nhướng mày cười khẽ.
Mặt của thủ vệ co rút mấy cái, sau đó ôm quyền cung kính nói với Gia Cát
Toàn Cơ, “Xin Toàn Cơ tiên sinh chờ một chút!” Dứt lời, liền đi vào thật nhanh.
“Toàn Cơ tiên sinh? Chậc chậc, nên gọi là lông chim tiên sinh đi, ngàn vạn lần đừng tự khoe là Ngư Huyền Cơ nha!” Nghe vậy, Đoàn Cẩm
Sơ nghiêng mặt, làm bộ như đang thưởng thức cảnh vật bốn phía, cười đến
nghẹn nhưng trong miệng lại len lén thầm nói.
“Rắc rắc!”
Ở bên cạnh, cây quạt ở trong tay bởi vì người nào đó không tự chủ mà dùng sức khiến cây quạt biến thành hai khúc!
“Vụng trộm mắng chửi người khác, ngươi cho rằng bổn công tử không nghe được
sao?” Mặt của Gia Cát Toàn Cơ đen đến mức có thể nhỏ ra mực, đưa tay nắm lấy vai của Đoàn Cẩm Sơ, mặt đối mặt chất vấn: “Ngư Huyền Cơ là ai? Hắn mới là lông chim!”
“Phốc!” Đoàn Cẩm Sơ nhịn không được cười to lên,
“Ha ha ha, ha ha ha. . . . . . . Huyền Cơ kia không phải là Toàn Cơ!
Người ta là nữ thi nhân, còn ngươi chính là lông chim rẻ rách!”
Gia Cát Toàn Cơ tức không thể nói, “Ngươi! Đồ thái giám chết tiệt! Bổn công. . . . .”
“Toàn Cơ tiên sinh!”
Đúng lúc này thủ vệ trở lại, ôm quyền nói: “Vương gia mời tiên sinh vào!”
“Được!” Gia Cát Toàn Cơ trợn mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, sau đó nói: “Thái giám chết
bầm, ngươi chờ cho bổn công tử, bổn công tử
sẽ không tha cho ngươi!”
“Stop!
Bổn đại gia lười so đo với ngươi!” Đoàn Cẩm Sơ khiêu khích giương lông
mày lên, đánh vào cái tay đang vuốt ve trên vai của nàng, quay người lại muốn đi vào trong cửa lớn, ai ngờ. . . . . .
Thủ vệ ngăn nàng lại, “Tiểu Sơ Tử dừng bước! Chủ tử nói ngài không muốn gặp ngươi, mời ngươi trở về phòng nghỉ ngơi!”
“Cái gì?”
Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, tiếp theo tức giận nói: “Tại sao? Hắn nhìn thấy người
bệnh thần kinh này lại không nhìn thấy ta, hắn có ý gì? Quả thật là quá
đáng!”
“Tiểu Sơ Tử, cẩn thận lời nói của mình! Chủ tử muốn gặp người
nào, nô tài như chúng ta có thể chất vấn sao?” Thủ vệ trầm mặt xuống,
lạnh lùng nói.
“Ngươi. . . . .”
“Toàn Cơ tiên sinh, mời ngài!”
Thủ vệ không để ý đến nàng nữa, trực tiếp khom ngươi mời Gia Cát Toàn Cơ,
khóe môi Gia Cát Toàn Cơ xuất hiện một nụ cười, trong mắt lộ ra vẻ đắc
ý, “Như thế nào, chịu phục chưa? Hừ hừ, muốn tranh giành với bổn công
tử, ngươi đứng ở cửa sổ đi!”
Dứt lời, hắn quăng cho người nào đó một cái “Mị nhãn” sau đó vừa phe phẩy nửa cây quạt vừa đi vào.
“A a a! Sở Vân Hách, ngươi thật khốn khiếp, ngươi không để cho ta đi, lại
không thấy ta, ngươi. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ vô cùng tức giận vừa rống
vừa muốn xông vào bên trong, nhưng dường như bọn thủ vệ sớm đã đề phòng
nàng sẽ dùng chiêu này, lập tức có hai người lao ra giữ nàng lại, giữ
lấy tay nàng không chút khách khí đẩy nàng ra khỏi đại môn, sau đó xếp
một hàng chắn ở cửa, một đám người mặt không chút thay đổi!”
Đương
nhiên, trải qua chuyện lần trước ở thư phòng, tất cả thủ vệ ở Bát vương
phủ đã có được kinh nghiệm, kiên quyết sẽ không để
chuyện như thế xảy ra nữa, nếu
không, không biết chủ tử sẽ làm gì với tên thái giám này, cũng không
biết ngài ấy sẽ làm gì với bọn họ, cho nên, lòng cảnh giác của mỗi người đều tăng lên mười phần!
Đoàn Cẩm Sơ bị ném lảo đảo quay ngược lại
mấy bước, tức giận đỏ mặt tía tai, hung hăng trừng mắt nhìn đám thủ vệ,
hàm răng cắn “Ken két” vang lên, “Mẹ nó, trở về suy nghĩ kỹ hơn!”
Trong phòng, Sở Vân Hách miễn cưỡng tựa vào đầu giường, mặc cho Gia Cát Toàn
Cơ mửo băng gạc thay thuốc trên cánh tay hắn, trầm ngâm nghe xong động
tĩnh ở bên ngoài, khóe môi khẽ hiện nụ cười.
“Chậc chậc, thật đúng là không bình thường, vương gia, trước tiên ngươi đền cho ta cây quạt đi!” Gia Cát Toàn Cơ vừa làm, vừa bực vừa hận nói.
“Mắc mớ gì đến bổn
vương? Trên đầu chữ ‘nhẫn’ là một cây đao, ngươi sẽ không nhẫn nhịn chứ? Nam nhân mà, học nhiều bình tĩnh một chút!” Sở Vân Hách khẽ mở mắt,
nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
Gia Cát Toàn Cơ kích động, lực đạo trên
tay tăng một phần, Sở Vân Hách lập tức cau mày nói: “May là thương thế
kia không ở trên người ngươi!”
“Khụ khụ!” Gia Cát Toàn Cơ lập tức ho
hai tiếng, động tác bôi thuốc cũng nhẹ lại, sau đó cẩn thận để băng gạc
lên, lúc này mới lý luận nói: “Vương gia, ngươi thật là quá đáng! Ngươi
thật sự là vì tên thái giám phách lối kia mà trọng sắc khinh bạn rồi
sao? Ta thực sự thích cô nương nha, mà thái giám này có vẻ thú vị, dáng
vẻ thanh tú, nhưng cuối cùng vẫn là thái giám, không thể ‘gì kia’ ở trên giường, không thể sinh con dưỡng cái, ngươi muốn sử dụng hắn như thế
nào đây? Nữ nhân ở thiên hạ nhiều như vậy, ta chưa muốn có nam sủng!”
Sở Vân Hách trầm mặc không nói, trong tròng mắt lộ ra vẻ thâm trầm và mâu thuẫn, rối rắm.
Thật ra thì, hắn hận mình không kìm hãm được, hận trong lòng mình biến thái, không thể phủ nhận, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền nói đúng, bọn họ là bảo
vệ danh tiếng của hắn, vì muốn vãn hồi giới tính của hắn, mà lựa chọn
không tiếc đến tính mạng của mình mà ám sát Đoàn Cẩm Sơ, nếu hắn thật. . . . . . Như vậy, vì danh dự của hoàng thất, sẽ có nhiều người nhảy ra
không cho phép, như thế, Tiểu Sơ Tử hẳn là sẽ chết!
Cho nên, hắn mới
phong tỏa tin tức mình bị thương, phong tỏa hết tất cả chuyện có liên
quan đến hắn và Tiểu Sơ Tử, không gặp ‘hắn’, một là không muốn làm cho
mình lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục, hai là không muốn cho ‘hắn’ nhìn
thấy vết thương của hắn, hắn trả giá, chỉ muốn yên lặng trả giá.
Thật lâu, môi mỏng của Sở Vân Hách khẽ động, trong giọng nói mơ hồ mang theo nặng nề và quyết tâm, “Toàn Cơ, bổn vương hiểu, bổn vương sẽ không tiếp tục sai nữa!”