Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 112: Chương 112: Đào sâu ba thước, cũng phải tìm nàng về




“Đúng vậy, nhất định là như vậy!” Tiểu Xuyên tử toát đầy mồ hôi, chưa từ bỏ ý định tìm thêm một vòng, hạt mưa đã nhỏ đi, nhưng nhìn lại, róc rách trong mưa bụi, vẫn không tìm thấy được nửa điểm tiểu kiều bóng dáng.

Cái ô trong tay Tiểu Thuận Tử thẫn thờ rơi xuống, chán chường đứng ở trong mưa, vô cùng đau đớn.

“Không được, ta phải đi bẩm báo chủ tử ngay, Tiểu Thuận Tử, ngươi về phòng trước đi, đừng cho ai biết chuyện này.” Tiểu Xuyên tử lau mồ hôi trán, nói xong, vội chạy đi Triều Dương điện.

Ngồi chồm hổm trên đất một hồi, Tiểu Thuận Tử đứng lên, tìm quanh khắp nơi lần nữa, sau đó lại như Tiêu Nhược Vân, nhảy lên tường thành, rất nhanh đã ẩn nặc biến mất không thấy đâu nữa......

Triều Dương điện, trong Phòng sưởi.

“Điền đại nhân, trẫm đã xem thượng biểu đê vỡ và duyệt hết, trẫm còn muốn thấy bản địa đồ đê Giang Âm, ngươi về chuẩn bị xong trình lên cho trẫm!” Sở Mộc Viễn thả tấu chương trên tay xuống, nói.

Công Bộ Thị Lang Điền Phong chắp tay nói: “Dạ, vi thần lĩnh chỉ!”

Sở Mộc Viễn gật đầu, lại nói: “Lần này trọng tu sông Giang Âm huyện, trẫm rất hài lòng với số liệu báo cáo thực tế trình lên, hiện tại mưa to đã tới, chính là thời cơ tốt để kiểm nghiệm chất lượng đê mới, hi vọng không làm cho trẫm thất vọng!”

“Bọn thần có lòng tin! Bát Vương gia tài cán xuất chúng, lần này tuy là đốc thúc, lại ra sức rất lớn rồi, thần đã ở phụ gia trong đoạn đê vỡ viết rất rõ ràng, hoàng thượng xin tỉ mỉ xem qua.” Điền Phong trên mặt vui sướng nói.

... Nghe vậy, Sở Mộc Viễn tràn đầy vui mừng trong mắt, “Vậy sao? Đây đưa trẫm xem kỹ một chút!”

“Ha ha, phụ hoàng, Bát đệ bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy, lần này đúng là làm mọi người đại khai nhãn giới, ngày sau phụ hoàng cứ yên tâm giao cho Bát đệ đi thị sát!” Sở Vân Trạch bên môi nâng lên nụ cười, khen ngợi tự đáy lòng.

Sở Vân Lan nghiêng mặt, hừ nhẹ một tiếng, Sở Vân Ly im lặng không nói, mặt không chút thay đổi.

“Khởi bẩm phụ hoàng, về án tham ô đê Giang Âm, nhi thần lần này đi thị sát, không ngờ có được chút thu hoạch, Giang Âm Tri Phủ bất quá là người chịu tội thay thôi, chủ tử chân chính sau màn là người khác!” Sở Vân Hách chắp tay, thanh âm bình tĩnh nói.

“Ai? Có tìm được chứng cớ không?” Sở Mộc Viễn ngẩn người, hỏi vội.

Những người khác đều ngẩn người, Sở Vân Ly cùng Sở Vân Lan thần sắc hơi có dị thường, nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục lạnh nhạt.

“Phụ hoàng, về chứng cứ phạm tội nhi thần vẫn đang từng bước thu thập, một khi tra rõ, sẽ lập tức bẩm báo cùng phụ hoàng.” Sở Vân Hách nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt như có như không quét ngang Sở Vân Ly một cái, thản nhiên nói.

Sở Mộc Viễn nhẹ gật đầu, nhìn về phía Sở Vân Ly, “Tốt, nếu nói như thế, An Tĩnh vương, án này thông báo Hình bộ tạm thời gác lại!”

“Dạ, phụ hoàng!” Sở Vân Ly chắp tay nói.

“Được rồi, canh giờ không còn sớm, trẫm cũng mệt rồi, đêm nay đến đây thôi!” Sở Mộc Viễn mệt mỏi vỗ nhẹ trán, nói.

“Nhi thần cáo lui!”

... “Bọn thần cáo lui!”

Tiểu Xuyên tử chờ bên ngoài Triều Dương điện, cùng Nhiếp Phong Nhiếp Huyền, lòng như lửa đốt, bồn chồn bất an thì mới thấy cửa cung mở ra, nhóm người Vương gia cùng các đại thần bước ra tới.

Sở Vân Hách liếc mắt nhìn qua tiểu Xuyên tử, chắp ta bái biệt bọn người Sở Vân Ly, vội bước tới.

“Chủ tử, đã xảy ra chuyện!” Tiểu Xuyên tử nói nhỏ một câu, liền hướng chỗ hẻo lánh đi tới, Sở Vân Hách trong bụng căng thẳng, vội đi theo, cau mày nói: “Tiểu Xuyên tử, toàn thân ngươi sao ướt đẫm vậy? Tiểu Sơ tử đâu?”

“Chủ tử, tiểu Sơ tử mất tích rồi! Nô tài và cô ấy từ bờ hồ về kính sự phòng, khi ngang qua cung tối phòng y phục thì đột nhiên trời đổ mưa, tiểu Sơ tử dường như tâm tình không tốt, trực tiếp bỏ rơi nô tài chạy vào trong mưa, khi nô tài vội đuổi theo thì mơ hồ nghe được nàng kêu thét lên một tiếng, sau đó thì không trông thấy người đâu nữa!”

Tiểu Xuyên tử lau mồ hôi lạnh trên trán, nói tiếp: “Nô tài cùng Tiểu Thuận Tử đã tìm khắp bốn phía kính sự phòng, đều không tìm được người.”

“Cái gì? Ngươi nói tiểu Sơ tử kêu thét lên một tiếng sau đó thì không trông thấy sao?” Sở Vân Hách kinh hãi, gương mặt tuấn tú nhất thời trắng bệt, mắt huyền chăm chú nhìn chằm chằm hỏi hắn.

“Đúng vậy, chủ tử! Nô tài đáng chết!” Tiểu Xuyên tử tự trách nghẹn ngào thanh âm, muốn quỳ xuống, thân thể đã bị Sở Vân Hách xốc mạnh lên, tảng âm khàn khàn gầm nhẹ nói: “Lập tức đưa Bổn vương đến nơi nàng mất tích tra xét!”

“Dạ dạ!”

Đội mưa phùn, chủ tớ bốn người lật tung bốn phía... mỗi một góc nhỏ ở khắp nơi, Nhiếp Phong Nhiếp Huyền xách theo đèn lồng phóng lên nóc nhà, tỉ mỉ tra xét từng chỗ, nhưng, cho dù có thể có dấu chân khả nghi, cũng đã bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ rồi.

Không cam lòng, tiểu Xuyên tử chạy về kính sự phòng một chuyến, không những tiểu Sơ tử không có ở đây, lại phát hiện Tiểu Thuận Tử cũng không thấy đâu, nghĩ Tiểu Thuận Tử chắc đi tìm những nơi khác trong cung, nên không lên tiếng.

“Tiểu Xuyên tử, ngươi nói cho Bổn vương nghe, sau khi ta đi tiểu Sơ tử chưa từng tiếp xúc với người nào khả nghi, phải không?” Nhiếp Phong che dù, Sở Vân Hách trầm giọng hỏi.

“Bẩm chủ tử, đúng vậy, tiểu Sơ tử cả ngày lẫn đêm ở cùng nô tài, không chút tâm cơ nào, thích ăn uống vui đùa, trêu cợt người, nô tài một chút cũng không thấy cô ấy có tâm tư khác biệt gì!” Tiểu Xuyên tử đáp.

Sở Vân Hách âm trầm gương mặt tuấn tú, chân mày nhíu chặt, “Nàng không biết võ công, theo lý tiểu Xuyên tử đuổi theo tới đây trong thời gian ngắn như vậy, chỗ này lại không có ngã ba nào, nàng có thể đi đâu được đây?”

“Chủ tử, muốn rời khỏi nơi này, trừ phi khinh công lên nóc nhà phóng qua tường thành ra ngoài.” Nhiếp Huyền giương mắt nhìn màn đêm, trầm giọng phân tích nói.

Sở Vân Hách đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc như chim ưng nhìn hướng tường thành, “Nếu nàng kêu thét một tiếng, vậy khẳng định không phải tự mình rời đi, hơn nữa nàng không tiếp xúc liên lạc với người nào, cho nên, có người đã cướp đi nàng!”

Nghe vậy, Nhiếp Phong Nhiếp Huyền lập tức xin chỉ thị: “Chủ tử, bước kế tiếp làm sao bây giờ? Cần tìm tiểu Sơ tử trở lại không?”

“... Nói nhảm!” Sở Vân Hách quay phắt qua, u quang hiện ra trong mắt, xen lẫn lệ khí hung ác, bất giác hai quả đấm đã sớm nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, giọng âm trầm lạnh lùng nói, “Rất có thể là người có liên quan đến kẻ lần trước ám sát nàng, tiểu Xuyên tử, ngươi tiếp tục lưu lại trong cung, nói cho Lộ Văn Minh rằng tiểu Sơ tử đã bị Bổn vương tự mình mang đi rồi!”

“Dạ, chủ tử!” Tiểu Xuyên tử vội trả lời.

“Lập tức xuất cung!”

“Dạ!”

Xe ngựa phi nước đại xuất cung, Sở Vân Hách căng thẳng thân thể, trong lòng không ngừng run rẩy, hắn thật vất vả mới trở lại sớm được, nàng lại không thấy đâu, trời cao đây là đang chọc ghẹo hắn sao?

Nếu người cướp nàng đi, đúng là kẻ hôm đó muốn giết nàng, như vậy giờ phút này nàng......

Thân thể chợt run lên, lại không dám nghĩ tiếp, Sở Vân Hách hít sâu một hơi, tỉnh táo hạ lệnh: “Nhiếp Phong Nhiếp Huyền, triệu tập đội thân vệ nhân thủ, mặc thường phục, đem Nam võ phố bốn phía toàn bộ bao vây, âm thầm điều tra, nhìn chăm chú vào tất cả người khả nghi, vừa có tin tức, lập tức hồi báo!”

“Chủ tử, là thích khách bắn tên hôm trước biến mất ở Nam võ phố sao?” Nhiếp Phong lập tức hỏi.

Sở Vân Hách gật đầu, trong mắt đầy tia máu, “Đúng, cho dù đào sâu ba thước, Bổn vương cũng phải tìm tiểu Sơ tử về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.