Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 170: Chương 170: Đế Tâm khó dò, đêm vào đại lao




“Hoàng thượng minh giám! Nô tài chưa từng nhiều chuyện! Nhưng không đành lòng thấy hoàng thượng vì nóng giận mà giết chết Bát Vương gia, làm cho thân giả thống cừu giả khoái (người thân đau lòng, kẻ thù vui mừng)! Khi còn sống Lê quý phi nương nương rất tốt với nô tài! Nô tài chưa có cơ hội báo đáp nương nương! Chỉ là đánh bạc tánh mạng này thay nương nương cầu hoàng thượng hạ thủ lưu tình! Bát Vương gia nói rất đúng! Hiện tại lo lắng bên ngoài chưa diệt! Nội bộ lại nổi lên tranh chấp! Hoàng thượng mất con chắc chắn sẽ đau lòng! Nếu Long thể không khỏe lại đổ bệnh! Chẳng phải giang sơn xã tắc Thiên Tố quốc ta sẽ lâm nguy sao? Cho nên! Xin hoàng thượng suy nghĩ lại!” Lộ Văn Minh sợ hãi gian nan bẩm rõ lòng trung của mình, nhưng cũng đều là những câu thật lòng.

Sở Mộc Viễn đứng yên tại chỗ suy nghĩ, thật lâu sau, mặc dù vẻ giận trên mặt giảm bớt, giọng vẫn không vui nói: “Trẫm vì nghĩ đến Nhã Tư, mới khoan dung cho nghịch tử này lần nữa! Nhưng Tiểu Sơ Tử thì sao? Nếu Vân Hách ngươi cưới về một nữ nhân, lại sinh ra một nam hay nửa nữ, trẫm liền tin tưởng ngươi không muốn dưỡng nam sủng! Đến khi đó! Đương nhiên trẫm sẽ thả Tiểu Sơ Tử! Án tử này, trẫm cũng sẽ giao cho Hình bộ và Đại Lý Tự tiếp tục tra xét, tìm ra hung thủ! Trước tiên giam giữ Tiểu Sơ Tử! Trẫm muốn xem biểu hiện của ngươi!”

“Phụ hoàng! Nếu nói như thế! Biểu hiện của nhi thần chính là trong vòng một tháng tìm một ngôi chùa, rời xa quê hương! Khẩn cầu phụ hoàng tước phong đoạt vị của nhi thần (lấy lại phong hào chức tước), giáng nhi thần xuống làm thứ dân đi! Sau này phụ hoàng cứ xem như nhi thần đã chết mà hết lòng trừ ngoại an nội (tiêu diệt bên ngoài, ổn định bên trong)!” Sở Vân Hách chậm rãi nhếch môi cười nhạt nói.

“Sở Vân Hách! Ngươi cút ngay cho trẫm! Trẫm.... sớm muộn gì cũng có ngày trẫm bị ngươi làm cho tức chết!” Sở Mộc Viễn hoàn toàn bộc phát, giận run cả người, vận sức rống to.

Nụ cười Sở Vân Hách tắt dần, nhìn Sở Mộc Viễn, khẽ vuốt cằm: “Được! Nhi thần cút! Nhi thần sẽ không bao giờ... xuất hiện trước mặt phụ hoàng nữa! Phụ hoàng không thả Tiểu Sơ Tử! Nhi thần sẽ đến Đại Lý Tự vào đại lao ở cùng hắn! Đời người có được một tri kỷ, còn mong gì hơn? Trong lao cùng tri kỷ đàm thơ luận từ, nói chuyện trời đất, cũng là chuyện tốt dễ nghe!”

Nói xong, xoay người sải bước ra cửa, không hề quay đầu nhìn lại một cái.

“Nghịch.... Nghịch tử!” Sở Mộc Viễn vươn tay ra, run run chỉ vào bóng lưng Sở Vân Hách sắc mặt tái nhợt cực độ, bất lực nói ra hai chữ. Quá mức bi thương phẫn nộ, khiến cho cả người hắn lảo đảo muốn ngã, Lộ Văn Minh vội vàng bước tới nâng đỡ, cẩn thận nói: “Hoàng thượng! Để nô tài giúp người nằm xuống!”

“Ừ!”

Sau khoản thời gian một chung trà (10 phút), cảm xúc của Sở Mộc Viễn cũng dịu lại đôi chút, thở dài nói: “Trẫm cũng không biết trẫm làm vậy với Vân Hách là có tốt hay không! Dồn ép hắn như thế! Hy vọng sau ngày trẫm trăm tuổi (ngày trăm tuổi: ngày chết)! Hắn có thể hiểu được khổ tâm của trẫm! Có thể tha thứ trẫm.... Tiểu Sơ Tử kia! Ai...! Thật sự là....!”

Than thở một lúc sau, Lộ Văn Minh nghe đến mơ hồ thì Sở Mộc Viễn lại nói: “Đỡ trẫm đứng lên! Truyền Túc thân vương và Thành thân vương vào cung kiến giá!”

“Dạ! Nô tài tuân chỉ!” Lộ Văn Minh ngẩn người, lập tức cúi đầu đáp.

Sau nửa canh giờ, Túc thân vương và Thành thân vương, là một huynh và một đệ mà Cảnh Phong đế Sở Mộc Viễn tín nhiệm nhất đến quỳ gối trước giường.

Đứng cúi đầu cách một bước xa, ánh mắt kín đáo nhìn trên án thư nơi Sở Mộc Viễn đang viết thánh chỉ, loáng thoáng thấy được mấy chữ “thái tử kế vị” và “Bảo quý phi”, Lộ Văn Minh thầm kinh hãi. Ánh mắt Sở Mộc Viễn đột nhiên liếc qua, hắn khôn khéo cúi đầu thấp xuống mấy phần, đến mức hoàn toàn nhìn không thấy thánh chỉ kia!

Hồi lâu, Sở Mộc Viễn cẩn thận đóng ngọc tỷ lên hai đạo thánh chỉ, lệnh cho Lộ Văn Minh lấy một hộp gấm bằng gỗ tử đàn đến đặt vào, sau đó đóng lên ba cái khóa, hai tay cầm lấy, nhìn về phía hai vị thân vương, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Tối nay trẫm lưu lại hai đạo mật chỉ này cho hai người các ngươi! Sau này trẫm có gì bất trắc! Nếu trẫm băng hà khi chưa kịp ban di chiếu lập thái tử! Thì các ngươi lấy hai đạo mật chỉ này tuyên bố trước chúng văn võ bá quan và hoàng thân quốc thích! Mọi người tuân chỉ làm theo!”

“Thần tuân chỉ!”

Túc thân vương và Thành thân vương cùng Sở Mộc Viễn trao đổi ánh mắt với nhau, liền sáng tỏ, lập tức trang trọng dập đầu.

Ngay lúc này Lộ Văn Minh, chỉ tổng kết ra bốn chữ: Đế tâm khó dò!

........

Sau khi Sở Vân Hách ra khỏi Triều Dương điện, liền xuất cung đi Đại Lý Tự, mà trước đó, lại quay về Bát vương phủ một chuyến, lệnh cho phòng ăn làm bữa tối phong phú đặt vào hai hộp thức ăn, dẫn theo Nhiếp Phong Nhiếp Huyền đi đến Đại Lý Tự.

Bên ngoài lao, tất nhiên có ngục tốt cản hắn lại: “Hoàng thượng có lệnh! Không cho phép bất luận kẻ nào vào thăm tù!”

“Cút!” đôi mắt Sở Vân Hách âm u lạnh lẽo liếc nhìn ngục tốt, khẽ quát một tiếng, khí thế vô cùng sắc bén.

Mấy tên ngục tốt bị kinh sợ, ngây ngốc vài giây sau, nghĩ đến mệnh lệnh bề trên, liền rối rít rút ra quan đao chỉ vào Sở Vân Hách: “Bát Vương gia thứ tội! Nô tài chỉ phụng hoàng mệnh trông coi trọng phạm! Nếu tự ý để Bát Vương gia đi vào, chắc chắn đầu nô tài khó giữ! Xin Bát Vương gia đừng làm khó bọn nô tài!”

“Vậy sao? Hiện tại bổn vương cho các ngươi khó giữ đầu ngay lập tức!” Sở Vân Hách lạnh lùng nhếch môi, cất bước tiến lên, vẻ khí thế tàn nhẫn, không ai có thể ngăn cản.

Những ngục tốt bị chấn động liên tiếp lui về phía sau, tay giơ đao cũng bắt đầu phát run, mệnh lệnh là như thế, nhưng nếu Bát Vương gia mạnh mẽ tiến vào, bọn họ làm sao dám giết không tha? Nói thế nào cũng là thân nhi tử của hoàng thượng, mà bọn họ....

Nhưng, không kịp suy nghĩ nhiều, vỏ kiếm Nhiếp Phong Nhiếp Huyền đã chỉ lại đây, ánh mắt giống hệt chủ tử bọn họ, lạnh như băng làm người ta sợ tới xương!

“Giết!”

Một chữ không có chút độ ấm phát ra, Sở Vân Hách tiếp tục cất bước, hàn kiếm của Nhiếp Phong Nhiếp Huyền đã tuốt ra khỏi vỏ!

“Bát Vương gia tha mạng!”

Cả đám ngục tốt rối rít quỳ xuống đất, bị sợ tới mức cuống quýt dập đầu cầu xin tha thứ!

“Cút!”

Vẫn là một chữ, ngắn gọn mà ý lạnh mười phần, Sở Vân Hách đã bước vào phòng giam, Nhiếp Phong Nhiếp Huyền cười lạnh một tiếng thu kiếm, nâng hộp thức ăn đi theo vào.

Bên ngoài phòng giam, những ngục tốt toàn bộ xụi lơ trên mặt đất, ngơ ngẩn một hồi có kẻ phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: “Nhanh đi bẩm báo đại nhân, Bát Vương gia xông vào!”

Dễ dàng mở ra cửa lao giam giữ Đoàn Cẩm Sơ, Sở Vân Hách không nói thừa một chữ, Nhiếp Huyền đặt kiếm lên cổ ngục tốt đứng gác, chân tên ngục tốt kia liền mềm nhũn vội giao ra chìa khóa cửa lao, Nhiếp Huyền cau mày, khí thế nói: “Toàn bộ lăn xuống đi!”

“Dạ dạ dạ!”

Đại lao sạch sẽ gọn gàng, cũng may giam giữ Đoàn Cẩm Sơ là phòng giam đơn độc tận cùng bên trong, chung quanh cũng không có phạm nhân khác. Cho nên, mở cửa lao, sau khi đặt hộp thức ăn xuống, Nhiếp Phong Nhiếp Huyền liền tự giác thối lui ra ngoài canh chừng.

“Sơ nhi!”

Sở Vân Hách khẽ gọi một tiếng, vội vàng đi về phía Đoàn Cẩm Sơ đang cuộn tròn ngủ ở góc tường, theo ánh sáng ngọn đèn, đại khái kiểm tra sơ qua tay chân nàng, thấy không có dấu hiệu bị dùng hình, liền vội ôm lấy nàng về phía giường gỗ, nhìn tấm ván dơ bẩn kia, mày tuấn nhăn lại thật sâu, cởi áo ngoài của mình trải xuống, sau đó tiếp tục gọi nàng: “Sơ nhi! Dậy dậy! Ta là Vân Hách, Sơ nhi!”

“Ừ.... Vân.... Vân Hách....!” giọng yếu ớt như muỗi đáp lại một tiếng, Đoàn Cẩm Sơ hí mắt một chút, mới gắng gượng mở to ra, mông lung nhìn về phía Sở Vân Hách, đôi mắt mơ màng dần dần tập trung lại, trên môi tràn ra nụ cười mừng rỡ: “Vân Hách! Chàng tới rồi?”

--- ------ ------ ------ ------

Ghi chú:

Cách tính thời gian thời xưa:

- Một ngày có 12 canh giờ.

- Một canh giờ(=2 giờ) có 8 khắc(1 khắc = 15 phút) [Thời cổ một ngày = 100 khắc tức 1 khắc = 14,4 phút].

- Một chén trà (10 phút) có 2 nén hương.

- Một nén hương = 5 phút.

- Một phút (60 giây) có 6 đạn chỉ*. (*QT: trong nháy mắt)

- Một đạn chỉ (10 giây) có 10 sát-na*. ==> 1 sát-na = 1 giây. (*QT: chớp mắt)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.