Editor: luyen tran
Nghe vậy, Sở Vân Ly nhướng mi, trong mắt thoáng qua tia hồ nghi, nhưng cũng không tra cứu, chẳng qua là cười nhạt nói: “Bát đệ đâu? Nếu Tiểu Sơ Tử đến, tất nhiên Bát đệ cũng đến, sao lại không thấy hắn?”
“Ha ha! Bát đệ đương nhiên là cùng tình nhân đi dạo rồi! Nhị ca cũng không cần phải phái người đi tìm đâu, đang ở trong vườn!” Sở Vân Lan lập tức nói tiếp, cũng nụ cười, ánh mắt như có như không liếc về hướng Đoàn Cẩm Sơ, bản thân cũng không rõ đến tột cùng mình muốn làm gì, dù thế nào cũng không muốn thấy tình cảm hai người kia tốt đẹp.
Ai ngờ, khóe môi Đoàn Cẩm Sơ lại hơi vểnh lên, không nhịn được mỉa mai lại bốn chữ: “Tự cho là thông minh!” (nguyên văn là: “Tự tác thông minh”)
“Hả? Tiểu Sơ Tử! Ngươi đang cười nhạo ai đó?” gương mặt tuấn tú của Sở Vân Lan lập tức tối sầm, rõ ràng không vui: “Ngươi dám nói chuyện như thế với bản vương sao? Thật cho là bản vương không dám trừng trị ngươi sao?”
“Tam đệ!” Sở Vân Ly lập tức quát lên ngăn lại.
Nhưng, trong lòng Đoàn Cẩm Sơ đang phiền muộn, tính khí vừa nổi nóng lên, đâu để ý cái gì kính hay bất kính, hất cằm lên gầm nhẹ nói: “Ta chính là như thế! Vốn dĩ ta không muốn, là các ngươi ép ta tới đây! Ta không phải là loại nô tài tốt lễ phép nghe lời, đến hoàng thượng trước mặt ta cũng như vậy, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi!”
Rống xong, hất tay áo lên xoay người rời đi, lại không nhịn được nước mắt ấm ức ở trong hốc mắt chực trào ra, giận bà nội hắn, chết ta lại xuyên nữa, nhất định phải xuyên thành nữ hoàng, ngược chết các ngươi bọn xú nam nhân này!
Ôm một bụng tức đi vào trong, cánh tay đột nhiên bị một lực giữ chặt, bất đắc dĩ Đoàn Cẩm Sơ phải ngừng bước, nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Sở Vân Lan đứng đực ra như ngốc tại chỗ, bàn tay Sở Vân Ly đang nắm chặt nàng, giọng hờ hững nhìn nàng nói: “Càng nói càng không ra dạng nô tài rồi! Tam đệ nói một chút mà thôi, thật sự trừng trị ngươi sao? Vốn là ta mời ngươi tới, còn có thể để cho ngươi chịu phạt ư?”
“Ặc. . . .!” Đoàn Cẩm Sơ bối rối, giơ cánh tay kia lên lau nước mắt, lúng ta lúng túng nhỏ giọng nói: “Chứ không phải sao, trước kia An Bình vương gia còn bảo người kéo ta ra cho chó ăn đấy thôi! Ta. . . ta sợ chứ!”
“Có ta ở đây! Không sao đâu!” Sở Vân Ly nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo Đoàn Cẩm Sơ lại, nét lạnh lùng trên mặt giảm xuống rất nhiều, thậm chí cười ấm áp. Trong chớp nhoáng này, lại làm cho người ta như thấy ảo giác, cho rằng hắn là một nam tử ôn nhuận như ngọc. . . .
Sở Vân Lan kinh ngạc, sau đó ánh mắt lóe lên nhìn trên cánh tay của Đoàn Cẩm Sơ, thấy Sở Vân Ly không buông tay ra, nhất thời cảm thấy khó chịu trong lòng, không khỏi bĩu môi nói: “Nhị ca ngươi cũng giống như Bát đệ sao?”
“Cái gì?” Sở Vân Ly ngẩn người, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, gương mặt tuấn tú chợt trầm xuống, buông Đoàn Cẩm Sơ ra, trừng Sở Vân Lan: “Nói bậy gì đó? Đi Trà nhã đình đi, Nhị tẩu ngươi đang chờ!” Nói xong, lại liếc qua Đoàn Cẩm Sơ, khôi phục vẻ lạnh nhạt: “Đi thôi!”
Trà nhã đình, tọa lạc ở hậu hoa viên Tĩnh Vương phủ, là một tòa lâu các xây ở trên không hồ nhân tạo, xa xa nhìn lại, chỉ thấy bốn phía cây tốt xanh rờn, kỳ hoa từng đoạn, một dòng chảy xanh, từ hoa và cây cảnh sâu sắc khúc chiết kết hợp với khe đá bên dưới, đẹp không sao tả xiết.
Đi dọc theo thềm đá, Đoàn Cẩm Sơ không khỏi chắc lưỡi, chỉ thấy Trà nhã đình vì là đình các lục giác, bốn phía bọc đầy lụa mỏng màu tím nhạt, tua rũ xuống đất, đang chập chờn theo gió, đứng ở trong đình nhìn xuống phía dưới, nước chảy trong vắt, đá trắng làm lan can vây quanh bờ ao, cầu đá ba khúc, trong hồ cá chép màu sắc rực rỡ lượn lờ tung tăng, sắc màu rực rỡ, hương thơm mê người. Đặt mình trong cảnh trí như vậy, tâm tình uất ức cũng có thể tan bớt, cảm giác nhẹ nhàng muốn lên tiên. . . .
“Tiểu Sơ Tử! Không ngờ ngươi cũng tới nữa!”
Một giọng mừng rỡ thanh thúy kêu lên, kéo Đoàn Cẩm Sơ đang thần du mộng đẹp nằm ở trên lan can đứng thẳng lên, chuyển mắt định thần nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở rộ nụ cười theo: “Đan Đan công chúa!”
“Hắc hắc! Thật sự là ngươi rồi!” Sở Lạc Dĩnh từ trên chỗ ngồi đứng lên, hai bước đi tới. Yên Nhiên cười nhạt, quan sát Đoàn Cẩm Sơ từ trên xuống dưới, chậc chậc thở dài nói: “Để ta xem nào! Nếu thay quần áo thái giám, lại đóng giả một chút, đúng là trở thành công tử tao nhã rồi!”
“Hì hì! Đó là đương nhiên, Bản Công Tử chỉ là thiếu một cây quạt văn nhân, nếu không phe phẩy như vậy một cái, quạt một cái, đi dạo một vòng trên kinh thành, thế chẳng phải mê chết bao nhiêu cô nương khuê nữ sao!”
Đoàn Cẩm Sơ chưa từng được khen, một khi được khen thì khoái chí hí hửng, sau đó liếc sang bên thấy trong tay Sở Vân Tinh đang cầm quạt ngọc, không nói hai lời nhào qua đoạt lấy, làm dáng phe phẩy, xoay một vòng tại chỗ, mặt mày phấn khởi: “Như thế nào? Dáng vẻ bản công tử có khuynh đảo chúng sanh, tài năng có Kinh Thiên Vĩ Địa, nếu đang ở triều đình, ta nhất định là người ra trận làm tướng quân; nếu đang ở trong quân, ta nhất định là anh hùng nơi sa trường; nếu là cô gái khuê các, ta nhất định là một đời hồng nhan Kỳ Nữ; nếu là nhà bách tính thường dân. . . .!”
“Đáng tiếc là một hồ lô lùn ẻo lả!”
“Còn là một đồ ngốc lỗ mũi thích khóc!”
“Lý tưởng chính là luôn tốt đẹp, thực tế thì rất tàn khốc! Cũng may! Ngươi đã làm một đời thái giám đương đại hiếm có! Vỗ tay!”
“Bốp bốp!”
Sở Vân Lan, Sở Vân Tinh, Sở Vân Trạch ba người rất không nể tình cắt ngang, mỗi người một câu, kẻ tung người hứng. Dưới sự dẫn dắt của Sở Vân Trạch, đám người ngồi ở bàn tròn lớn bên trong đình lại đứng lên vỗ tay nhiệt liệt!
Sở Vân Ly ngồi xuống ghế thượng tọa, những người khác theo thứ tự ngồi xuống, ngay cả Sở Lạc Dĩnh đang hóng chuyện cũng ngồi trở lại. Lập tức hạc đứng trong bầy gà, mỗ nữ chẳng biết xấu hổ khoe khoang đắc ý trở thành tiêu điểm châm chọc!
Nắm chặt quạt ngọc ở lòng bàn tay, rốt cuộc Đoàn Cẩm Sơ có cảm giác như khi Gia Cát Toàn Cơ nắm cây quạt, thật muốn dùng sức bóp vỡ! Ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, rồi lại mấy đạo hắc tuyến dọc theo ót nhỏ. . . . thành quả cầu đen!
Hiện tại mới chú ý tới, trong đình này ngồi đầy người, nên tới cũng tới, một nữ nhân ngồi bên cạnh Sở Vân Ly ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm niên kỷ, mặc một bộ váy màu lan tím vẽ Phù Dung đuôi dài phết đất tay áo dài đặt ngang eo, hai mắt trong vắt hữu thần, mi thanh mũi tú, bên má có lúm đồng tiền ẩn hiện, búi tóc kéo cao, một cành trâm ngọc màu sữa cắm nghiêng vào búi tóc, tô điểm mấy viên trân châu nhỏ tròn óng ánh trong suốt, có vẻ xinh đẹp cao nhã, đoan trang uyển chuyển.
Giờ phút này, Tĩnh Vương phi thân như cành trúc, mắt phượng dưới chân mày lá liễu đầy sửng sốt và kinh ngạc, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, ngốc trệ nhìn cái bàn tròn bên ngoài, trong truyền thuyết tuyệt sắc ngự tiền thị trà thái giám Tiểu Sơ Tử này rất được Bát Vương gia cưng chìu, hồi lâu mà ngay cả một âm cũng không phát ra được!
“Ặc. . . . Cái đó, cái đó cái gì. . . . Mới vừa rồi bản thái giám nói. . . tất cả hư cấu! Giống như. . . chỉ là trùng hợp. . . .!” Đoàn Cẩm Sơ lúng túng không đất dung thân, tiếng vỗ tay không ngừng kia, trên mặt mấy tên nam nhân kia đều là cười chế nhạo, quả thật làm nàng. . . . Muốn chạy trốn!
Ý niệm này một khi toát ra, do đại não phát đến tứ chi, dưới chân Đoàn Cẩm Sơ liền như đạp đinh, liên tiếp lui về phía sau. Vừa lui, cũng không biết trên cầu thang có người đang lên tới. Hụt chân, chỉ nghe hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên: “A . . .!”