“Như vậy...... Như vậy cái yếm này là...... Chính là tiểu Sơ tử...... Ngày đó, ngày đó cả người nàng đầy bùn đất, Bổn vương lệnh cho ngươi mang thùng nước tắm vào cho nàng tắm, đúng không?” Sở Vân Hách kích động môi mỏng cong lên, mắt sáng rỡ, lời nói không mạch lạc thốt lên.
Tiểu Xuyên tử thoáng giật mình gật đầu, “Bẩm chủ tử, đúng vậy, ngày đó tiểu Sơ tử quả thật có tắm, còn nói nô tài tìm quần áo khác vào cho hắn.”
“Vậy đúng rồi, nàng phải thay đồ lót, nàng, nàng ấy nhỏ nhắn yêu kiều, làn da trắng nõn mịn màng, dung mạo đẹp như thế, âm thanh ngọt như vậy, đêm đó mặc trang thục nha hoàn, Bổn vương liền xem nàng là nữ nhân, nhưng nàng, nàng nhất mực không thừa nhận, các ngươi nói, cái yếm này là của nàng, nàng nhất định không phải là thái giám đúng không?” Sở Vân Hách bước nhanh đến hai nha hoàn trước mặt, vẻ mặt càng kích động, nói xong tim đập “Thình thịch” cuồng loạn không ngừng.
Cẩn Nhi và Huệ nhi giương mắt mà nhìn cái yếm kia, hồi tưởng nửa ngày, sau đó nhao nhao gật đầu, “Chủ tử, nghe ngài phân tích như vậy, thật chính xác, nào có nam nhân nào thân thể còn đẹp hơn nữ nhân đây? Tiểu Sơ tử không phải là thái giám, chính là một cô gái!”
Tiểu Xuyên tử vốn đang quỳ, nghe được, lập tức ngồi bệt xuống đất, hai mắt mở to nhìn chằm chằm, đôi môi mấp máy nói: “Không trách được, không trách được hôm đó ta nói chủ tử cùng Từ đại tiểu thư phủ Thừa Tướng có hôn ước, tiểu Sơ tử sắc mặt thật khó coi, còn mất hồn cắt bị thương đầu ngón tay, nàng, nàng khẳng định cũng thích chủ tử, nàng......”
“Cái gì? Tiểu Xuyên tử đáng chết, ngươi hại chết Bổn vương rồi!” Sở Vân Hách ngẩn người, tức giận đá tiểu Xuyên tử một cước, mắt rét lạnh quét về phía ba người, lạnh lùng mà nói: “Nghe đây, về chuyện tiểu Sơ tử, hôm nay trừ Bổn vương, chỉ ba người các ngươi biết, nếu dám để lộ nửa câu phong phanh, Bổn vương hỏi tội các ngươi!”
“Dạ, chủ tử, nô tài (nô tỳ) tuân lệnh!” Ba người vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu lên tiếng.
“Tiểu Xuyên tử, lập tức chuẩn bị ngựa!”
“Dạ, chủ tử!”
Không dám hỏi nhiều, tiểu Xuyên tử vội vàng đã chạy ra ngoài cửa, đi về phía chuồng ngựa.
Sở Vân Hách nắm thật chặt cái yếm hồng nhỏ trên tay, tâm tình mừng như điên ngơ ngác như mới rơi từ trên trời xuống, cười khúc khích, thận trọng mở bàn tay ra, trước tiên quay người ngồi ở bên giường trải cái yếm ra, kế tiếp êm ái xếp nhỏ lại, sau đó nhét vào trong ngực.
Cẩn Nhi và Huệ nhi khiếp sợ nhìn một màn này, thật lâu, tâm tình vô cùng phức tạp.
Bình minh khoác ánh rạng đông, một tuấn mã phi như bay trên đường phố kinh thành, một thân nam tử trường bào tím Chí Cao Vô Thượng, dung mạo tuấn mỹ tà tứ, bên môi mang chút nụ cười, phô bày tâm tình vui vẻ, khiến vô số dân chúng hai bên đường dừng chân ngắm nhìn, thiếu nữ dậy thì thất thần bởi gương mặt anh tuấn, thanh niên qua đường thì toát ra ánh mắt hâm mộ.
Ngựa vào Hoàng Thành, gần tới cửa cung không những không dừng lại, ngược lại ra roi, tốc độ nhanh hơn xông qua đại môn!
Đại Nội Thị Vệ gác cổng thành nhất thời cả kinh, lập tức cùng cản, còn có Cung Tiễn Thủ lắp cung muốn bắn về phía người xông đến, chợt thấy rõ dung mạo thì vội vàng dừng động tác lại, giương mắt nhìn Sở Vân Hách cỡi ngựa chạy vào hoàng cung.
Ngựa dừng lại trước Triều Dương điện, Sở Vân Hách giật mình xuống ngựa, hắn giờ phút này, mặc dù trong đầu chỉ muốn gặp Đoàn Cẩm Sơ, vẫn không bị kinh hỉ làm thần trí hồ đồ, nếu hắn đường đột xông vào hoàng cung chỉ vì tìm một thái giám, đoan chắc sẽ có vô số ánh mắt để ý tới hắn, để mắt tới Đoàn Cẩm Sơ, cho nên, hắn không những muốn chận miệng người khác, còn phải an bài cho Đoàn Cẩm Sơ trước khi đi, để bảo đảm khi hắn không có ở kinh thành, cuộc sống nàng có thể bình an vô sự.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng! Trước khi đi, nhi thần đột nhiên tưởng niệm phụ hoàng, cho nên không kịp chờ đợi cỡi ngựa vào cung bái biệt phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội!” Quỳ gối trước điện, Sở Vân Hách hắng giọng nói.
Sở Mộc Viễn vừa nghe, thoáng kinh ngạc, dừng lại một chút, mỉm cười, trong mắt ánh lên nét vui mừng, “Vân Hách, bình thân!”
“Tạ phụ hoàng!” Sở Vân Hách đứng lên, khẽ mỉm cười.
“Vân Hách, ra ngoài chuyến này, mọi việc cẩn thận một chút, trọng tu đê là đại sự, trọng trung chi trọng, trẫm đối với ngươi kỳ vọng rất cao, đừng để trẫm thất vọng!” Sở Mộc Viễn nhìn hắn, tha thiết dặn dò.
Sở Vân Hách cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Dạ, nhi thần hiểu, phụ hoàng yên tâm đi, quốc khố sẽ không trống không, nước ta còn có một Mộ Thiên Kình, chỉ cần có hắn, khi nào phụ hoàng cần bạc đều có thể lấy chi!”
“Người này ngươi biết? Ngươi...... Cùng hắn quen biết sao?” Sở Mộc Viễn cả kinh, từ trên long ỷ đứng lên, Sở Vân Hách tiến lên một bước đỡ hắn, cúi đầu nói: “Phụ hoàng, đây là người mà mọi người đều biết, nhi thần tự nhiên cũng biết.”
“Nhưng Mộ Thiên Kình người này tuy là con dân nước ta, nhưng cũng không nhất định sẽ đem bạc của mình ủng hộ quốc khố! Hơn nữa, hắn không có bất kỳ quan hệ mật thiết nào với quân chủ tam quốc, càng không thể lấy quyền tướng ép......”
“Phụ hoàng, chuyện này không cần lo lắng, nhi thần tự có chủ trương, chờ nhi thần hồi kinh sau lại cùng phụ hoàng nói chuyện.” Sở Vân Hách lại nói: “Nhi thần phải đi rồi, chuyến này, mong phụ hoàng bảo trọng.”
“Tốt, trẫm chờ ngươi hồi kinh!” Sở Mộc Viễn nhẹ gật đầu.
“Nhi thần cáo lui!” Sở Vân Hách lần nữa quỳ lạy, sau đó đứng dậy, đi ra ba bước sau lưng lại nghe tiếng Sở Mộc Viễn, “Vân Hách, lên đường cẩn thận!”
Sở Vân Hách thân thể khẽ run, vẫn là phụ tử tình thâm, hắn quay đầu lại nhìn Sở Mộc Viễn, lộ ra nụ cười thân thiết, “Dạ, nhi thần nhớ kỹ, tạ phụ hoàng!”
Bốn mắt nhìn nhau, tạm thời cũng yên tâm trong ngăn cách, bèn nhìn nhau cười.
Khi bóng dáng trường bào tím đột ngột xuất hiện ở kính sự phòng, thái giám sau Viện đang dùng cơm kinh hãi, vội vàng hoảng hốt quỳ xuống hành lễ, “Nô tài... “
“Toàn bộ lui ra!” Sở Vân Hách quét mắt một vòng chúng thái giám, lạnh lùng cắt đứt.
“Dạ, chúng nô tài cáo lui!” Một đám thái giám đông đảo bên trong, vội cúi thân thể lui về phòng mình.
Bởi vì đã hỏi tiểu Xuyên tử, cho nên, Sở Vân Hách trực tiếp đi về gian phòng thứ ba phía tây, để tay lên chốt cửa nhịp tim hắn nháy mắt tăng nhanh lần nữa, mười ngón tay run rẩy, hít thở sâu vài cái, mới chậm rãi đẩy cửa ra!
“Két...”
Một thanh âm vang lên, làm Tiểu Thuận Tử đang cúi đầu ăn điểm tâm ngẩng lên, suy nghĩ một chút, vừa đứng lên, vừa bước qua đầu giường Đoàn Cẩm Sơ nói: “Chắc là Khúc công công tới, ngươi đã không ăn cơm tối, lại không ăn điểm tâm, Khúc công công nhất định là biết, đặc biệt đến tìm ngươi!”
Đoàn Cẩm Sơ ra vẻ không nghe, mặt thẫn thờ dựa ở trên chăn như cũ, lười cái gì cũng không muốn động, ngay cả đánh răng rửa mặt đều là Tiểu Thuận Tử bưng nước tới cho nàng, chuẩn bị sẵn muối tinh, lại khuyên nhủ hết lời, nàng mới miễn cưỡng chăm sóc mình một tý.
“Bát Vương gia!”
Ngoài mành, đột nhiên vang lên tiếng Tiểu Thuận Tử kinh ngạc.