Sở Vân Hách khẽ cười, cầm áo bào lau chùi bụi bẩn trong tay rồi ném vào đống đất.
"Ừ." Đoàn Cẩm Sơ vỗ vỗ mặt, dùng sức thở mạnh ra một hơi, đầu hơi uốn éo một chút quay lại nhìn Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đang ở bên trong hố đất , tay nắm chặt thành quả đấm, tức giận điên cuồng hét lên nói: "A a a! Đáng chết, lại hại ta thêm lần nữa, ta muốn đem các ngươi thiến làm thái giám!"
Lời này vừa thốt ra, các thị vệ đều khiếp sợ đến mức mặt trắng bệch, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cùng lúc liếc nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, dứt khoát nói:
"Tốt nhất là ngươi trực tiếp giết chết bọn ta luôn đi, chúng ta có chết cũng không làm thái giám!"
"Chậc chậc! Dù có chết cũng không làm thái giám, thật là có khí thế nha! Xem ra, tính phúc nửa thân dưới của nam nhân rất quan trọng!”
Đoàn Cẩm Sơ chê cười , hai tay khoanh trước ngực, bày ra vẻ mặt côn đồ , hai con mắt nhìn thẳng vào chỗ kín của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền, nhưng đất đã đầy đến ngang hông bọn họ rồi nên thấy không rõ lắm, vì vậy, nàng sờ lên cằm không có râu của mình, thoáng làm ra vẻ suy tính, sau đó nói:
"Các ngươi đã là do ta xử trí, như vậy, hiện tại ta sẽ cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, làm thái giám, sống dở chết dở, nửa sống không chết; thứ hai, xách theo đầu cố gắng mà sống sót, không cần lo chuyện của ta và chủ tử các ngươi nữa, tận lực bảo vệ hắn cho tốt, nguyện trung thành cả đời với hắn!"
Nghe vậy, Sở Vân Hách nhướng nhướng mày, khóe môi thoáng hé ra một nụ cười thản nhiên, không nói một lời nào .
Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền trầm mặc không nói , Đoàn Cẩm Sơ cũng không hối thúc, ngẩng đầu nhìn lên, một chùm tia nắng ban mai từ phía chân trời từ từ lộ dần ra, sắc trời đã hừng sáng.
Giằng co nửa đêm, thật sự là mệt mỏi không chịu nổi, Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu nhìn lại chính mình, trên người áo ngắn vải thô đã bẩn bộ dạng giống như một tên ăn mày, chật vật nói không nên lời, vuốt vuốt mái tóc, cát đất rơi vãi xuống, mặc dù không soi gương, nhưng nàng đoán chừng trên mặt mình cũng không khá hơn chút nào, mắt len lén nhìn Sở Vân Hách, hắn đang đứng đó, một bộ cẩm bào màu xanh lam, tuấn dật phi phàm, khí chất cao quý, ngọc thụ lâm phong, nhìn giống như người của trời, làm người ta không dám khinh nhờn!
Ít nhất, là nàng không dám khinh nhờn, hiện tại nếu so sánh nàng với hắn, hắn là Phượng Hoàng trên trời, còn nàng lại là chim sẻ dưới đất, ôi! Căn bản không phải người cùng đẳng cấp nha!
Đoàn Cẩm Sơ lơ đãng thở dài một tiếng, lại làm cho Sở Vân Hách khẽ chau mày lại, "Thế nào, có lạnh không?" Nói xong, liền đưa tay cởi áo choàng trên vai xuống đưa tới nàng, "Khoác thêm cái này."
"A, không, không cần, ta không lạnh, trên người ta bây giờ rất bẩn, sẽ làm dơ áo choàng của ngươi, ngươi khoác là được rồi."
Đoàn Cẩm Sơ toét miệng, cười có chút mất tự nhiên, khoát tay cự tuyệt.
"Nói bậy!" Gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách hơi trầm xuống , tay trái không tiện cử động, còn lại tay phải lập tức phủ thêm áo cho nàng, lui ra một bước, nói: "Tự mình buộc lại đi."
"Tay trái của ngươi. . . . . . Thế nào?" Đoàn Cẩm Sơ vừa nhìn phía cánh tay trái của Sở Vân Hách, cũng không cự tuyệt nữa thắt lại lưng áo choàng, vừa hồ nghi hỏi.
"Không có sao!" Trong mắt Sở Vân Hách nhanh chóng thoáng qua một chút không tự nhiên, quay người đi về phía ngựa, vừa đi vừa nói: "Dây dưa quá lâu rồi, trở về đi thôi!"
"Dạ, chủ tử!" Bọn thị vệ ôm quyền, tất cả đều leo lên ngựa.
Đoàn Cẩm Sơ đưa mắt nhìn Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền, giọng không ra vẻ giận hờn hỏi: "Còn chưa nghĩ ra sao? Rốt cuộc chọn cái nào? Ca không chờ lâu được!"
Một tiếng “Ca’’ này khiến Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cảm thấy bị nội thương, cực kỳ bất mãn trợn mắt nói: "Ngươi chỉ là một tiểu oa nhi mới mười mấy tuổi, làm Ca với ai chứ? Ta chọn cái thứ hai!”
"Thôi đi, bản đại gia ta bây giờ muốn làm ca của các ngươi, ngươi không phục tùng thì làm được gì? Hừ hừ, biết trước là các ngươi sẽ chọn cái thứ hai, biết thức thời mới là tuấn kiệt, trẻ con thật là dễ dạy!"
Đoàn Cẩm Sơ tức giận lông mày giương lên, nói xong, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ranh mãnh mà cười bỡn cợt, "Nhưng mà cũng có thể hiểu, nam nhân mà, đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ! Phải nhớ kỹ quy củ của ca, không thể tùy tiện làm Hồng Hạnh, ca sẽ vì nửa đời sau của các ngươi mà mưu tính phúc lợi!"
"Thái giám chết bầm!" Sắc mặt Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền nhất thời đỏ lên, nổi đóa chửi một tiếng, dưới bàn chân vừa dùng lực, hai người dưới đất chui lên, đi tới trước mặt Sở Vân Hách, quỳ xuống nói: "Nô tài tạ ơn chủ tử tha không giết!”
"Lưu lại tính mạng các ngươi , không phải là Bổn vương! Bốn chữ “Thái giám chết bầm”, từ giờ trở đi, tất cả đều xóa cho Bổn vương, Tiểu Sơ Tử lấy đức báo oán, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền, các ngươi tự mình suy nghĩ ngày sau nên đền đáp như thế nào cho hắn!" Sở Vân Hách lạnh lùng nói xong, nhanh chóng phi thân lên ngựa.
"Dạ, nô tài ghi nhớ!" Hai người dập đầu, sau đó đứng lên, chắp tay nói với Đoàn Cẩm Sơ: "Cám ơn!"
"Thôi đi, ai muốn các ngươi tạ ơn, muốn cám ơn thì kêu là Đoàn ca!" Đoàn Cẩm Sơ rất không nể tình bĩu môi, không để ý đến hai nam nhân kia đang đứng cứng ngắc , bước mấy bước đi tới trước ngựa Sở Vân Hách, ngửa đầu hỏi: "Ta trở về bằng cách nào?"
"Đi lên!" Sở Vân Hách chậm rãi cười cười , vươn tay phải ra, Đoàn Cẩm Sơ dơ dáy bẩn thỉu như con mèo hoa nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúm đồng tiền như hoa, đưa lên tay của nàng, được hắn kéo lên ngựa, ngồi ở phía sau hắn.
Giục ngựa chạy đi, gió sớm từ từ thổi lất phất ở trên mặt, thổi rối loạn mái tóc, cũng thổi rối loạn tâm, lúc đầu nàng chỉ nhẹ níu lấy áo bào hắn, trong lòng ngọt như có mật lặng lẽ mà buộc chặt, cho đến lúc sau đưa tay ôm trên hông hắn, trong tiềm thức, còn muốn ôm càng sâu càng thâm nhập hắn hơn, nhưng, sau lưng còn mười mấy thớt ngựa đi theo, mười mấy đôi mắt. . . . . .
Lưng của hắn thật là rộng lớn, nếu dựa vào nơi đó, nhất định sẽ có cảm giác thật vững chắc, thật ấm áp, hắn sẽ vì nàng che gió che mưa, sẽ vì nàng loại bỏ muôn vàn khó khăn, tựa hồ, hắn sẽ vì nàng chống lên một mảnh bầu trời. . . . . .
Khi trở lại Bát vương phủ, sắc trời đã sáng choang.
Sở Vân Hách xuống ngựa trước, sau đó ôm Đoàn Cẩm Sơ đưa nàng xuống lưng ngựa, Tiểu Xuyên Tử và Cẩn Nhi và nha hoàn đã nghênh đón ở bên ngoài, lúc đầu liếc nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ, tất cả sợ hết hồn!
" Tiểu Xuyên Tử, mang Tiểu Sơ Tử trở về phòng ngươi, chuẩn bị thùng nước cho hắn tắm rửa sạch sẽ." Sở Vân Hách lạnh nhạt phân phó.
"Dạ, chủ tử!"
"Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền, Nghiêm Du, cùng bổn vương đến thư phòng!"
"Dạ, chủ tử!"
Trong thư phòng, Sở Vân Hách ngồi dựa lưng vào ghế đệm, ánh mắt nhìn ba người, mang theo vài phần thanh lãnh, tiếng nói bình tĩnh:
"Về chuyện của Tiểu Sơ Tử, Bổn vương tự có chủ trương, nếu bọn ngươi còn dám nói chuyện gì không đúng, đừng trách Bổn vương không niệm tình chủ tớ nhiều năm! Đối với Tiểu Sơ Tử, Bổn vương nhìn thấy rất thuận mắt, nhưng Bổn vương tuyệt không có ý thích nam nhân, các ngươi hãy yên tâm! Nhân đây phân phó, trong phủ bất cứ người nào, loạn nói huyên thuyên, Bổn vương sẽ cắt lưỡi người đó!"
"Dạ, nô tài tuân lệnh!"
Ba người không dám có bất kỳ dị nghị gì quỳ xuống dập đầu.
"Từ hôm nay, đi tra cho Bổn vương về chuyện ám tiển hành thích người ngày hôm qua, còn nữa, kiểm tra xem xét kỹ càng tất cả bối cảnh của Tiểu Sơ Tử, Bổn vương phải biết rõ ràng rành mạch!" Trong ánh mắt Sở Vân hách thoáng qua một vẻ phức tạp, hai tay nắm lại siết chặt.
"Dạ, chủ tử!"
Sở Vân Hách gật đầu một cái, lại nói: "Còn nữa..., bút bạc kia đã thẩm tra đối chiếu ra sao? Bên phía Phần Dương có tin tức gì không?"
"Bẩm chủ tử, 20 vạn lượng bạc kia, hơn phân nửa sai sót ở chỗ An Tĩnh Vương, bởi vì hiệu tơ lụa của Triệu tiên sinh ghi tên của An Tĩnh Vương." Nghiêm Du trả lời.