Editor: luyen tran
“Không có! Ta nào có như thế? Nàng xử oan ta rồi!” Sở Vân Hách nghe xong lập tức cãi.
“Có là có! Ta thật sự tức giận, thật sự nhìn thấy! Cho nên ta mới đi ra ngoài đấy! Kết quả. . . . Ô ô. . . . Có người muốn hại ta. . . .!” Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, giận dỗi nghẹn ngào nói.
“Được được được! Là lỗi của ta! Là ta nên ngậm chặt miệng, không nên cười một cái nào! Ta về sau chú ý! Nhất định chú ý kỹ được không?” Sở Vân Hách vội liên tục đồng ý với nàng, nghĩ trăm phương ngàn kế nhằm xoa dịu nàng nói.
Đoàn Cẩm Sơ dần dần ngừng khóc, nhìn Sở Vân Hách lại nổi giận: “Nàng ấy còn biết chàng thích ăn con cua, ta lại không biết! Còn có An Bình vương nói, chàng đối với nàng ấy đặc biệt tốt đặc biệt được! Nàng ấy trặc chân, chàng cõng nàng ấy như thế nào! Có phải? Có phải chàng thích nàng ấy không?”
“Sơ nhi! Ta thích ăn con cua, cá nóc, cua đồng, tôm. . . thức ăn hải sản! Nàng đâu có hỏi ta, nên ta cũng đâu nói được! Về phần tình cảm! Thiên Lệ là một cô nương tốt, chúng ta sống chung lâu ngày, dĩ nhiên là thích nàng ấy! Chẳng qua là loại thích này cũng không phải là thích tình yêu nam nữ, hoàn toàn không giống như hiện giờ ta thích nàng yêu nàng, chỉ như ca ca thích muội muội thôi! Hiểu chưa?” Sở Vân Hách kiên nhẫn giải thích.
“Vậy sao!” Đoàn Cẩm Sơ chu mỏ, lặng yên trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Ta cũng thích ăn hải sản!”
“Ha ha! Vậy dễ thôi! Bữa tối hôm nay cho nàng ăn hải sản! Để ta phân phó quản gia chuẩn bị!” Sở Vân Hách nghe xong, thật sủng nịnh cười lên, xoa xoa đầu Đoàn Cẩm Sơ, đứng dậy định đi ra.
“Đừng!” Đoàn Cẩm Sơ lại đột nhiên ngăn lại: “Ta không thích ăn!”
“Hả? Tại sao?” Sở Vân Hách không hiểu nghiêng đầu hỏi.
“À thì. . . . Những thứ đó thật là đắt! “
Đoàn Cẩm Sơ lầm bầm thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn rơi vào trong tai Sở Vân Hách thật rõ, tuấn nhan lập tức cười rộ lên, cánh tay dài duỗi một cái ôm Đoàn Cẩm Sơ vào trong ngực, dở khóc dở cười nói: “Nha đầu ngốc! Nha đầu khờ! Đừng tiết kiệm bạc cho ta như vậy! Ta đã nói bao nhiêu lần, muốn ăn cái gì cứ việc nói! Cho dù nàng muốn ăn thịt rồng trên trời, vi phu ta đều có thể lấy được cho nàng!”
“Nhưng là! Nhưng là. . . .!”
Sở Vân Hách cười ngắt ngang: “Sao có nhiều nhưng là như vậy? Tiểu nha đầu! Nhớ! Bạn trai nàng không phải là người nghèo! Có nhiều tiền hơn so với tưởng tượng của nàng đấy!”
“Ặc! Có thật không?” Đoàn Cẩm Sơ hồ nghi cau mày.
“Dĩ nhiên! Có điều đây là bí mật! Nàng cũng đừng nói ra ngoài đấy!” Sở Vân Hách gật đầu một cái, giữa lông mày mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý, khóe miệng nụ cười không giảm.
Đứng dậy dặn dò quản gia chuẩn bị bữa ăn. Khi trở lại, Sở Vân Hách mới nhớ Sở Lạc Dĩnh và Gia Cát Toàn Cơ vẫn còn ở trong phủ, liền nói: “Sơ nhi! Cổ nàng còn đau không?”
“Bình thường rồi!” Đoàn Cẩm Sơ sờ sờ cổ: “Cũng may! không đau!”
“Vậy được! Mặc quần áo vào, ra ngoài gặp Đan Đan đi! Hôm nay muội ấy vì nàng chạy không ít đường! Giúp đại ân! Có điều, nha đầu thối kia cũng dọa chết người!” Sở Vân Hách nói xong, đến tủ treo quần áo bên phòng ngoài hắn, lấy một bộ đồ lụa trắng sang: “Sơ nhi! Thay cái này! Dựa theo số đo của nàng, ta cho người may mười bộ đồ nam cho nàng, dễ dàng tắm rửa!”
“Dạ!”
Ai ngờ, hai người mới vừa đến cửa phòng khách, đã nghe hàng loạt âm thanh truyền đến!
“Ta nói Cửu công chúa à! Cho dù là Cửu Thiên huyền nữ trên trời cũng đâu có cao đến vậy? Bản Công Tử đã kính mười tách trà bồi tội rồi! Sao mà vẫn còn bộ dạng lạnh băng băng như cũ chứ?”
“Bản công chúa nhìn thấy ngươi liền ghét! Mười tách trà thì coi là cái gì? Có bản lãnh ngươi uống 100 chén, vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi!”
“100 chén? Công chúa, ngươi đừng ác độc như vậy chứ? 100 chén không phải làm ta chết tươi sao!”
“Ngại không nổi ngươi cũng đừng uống nha! Bản công chúa không ép ngươi!”
“Phải! Là ta tự mình nhàm chán đi! Hôm nay ta ra cửa thật là không xem hoàng lịch, tự dưng chọc phải một công chúa càn quấy như thế! Vốn là nghe nói đương kim Cửu công chúa thiện lương thông tuệ, cao quý xinh đẹp! Hôm nay xem ra, đúng là phải mượn câu nói kia của Tiểu Sơ Tử dùng: công chúa chỉ là truyền thuyết!”
“Cái gì? Lớn mật heo gì thế, lại dám nói xấu bản công chúa, bản công chúa phải vả miệng ngươi!”
“Phì . . .!”
Nghe đến đó, Đoàn Cẩm Sơ nhịn không được nữa phụt cười ra, vừa chạy vọt vào, vừa cười to: “Ha ha! Công chúa! Hắn là Lông chim tiên sinh!”
“Tiểu . . . Sơ . . . Tử!” tiếng Gia Cát Toàn Cơ nghiến răng “ken két” vang lên, như là muốn nhào tới một chưởng đánh bay nàng. Thế nhưng, lúc liếc thấy Sở Vân Hách đang từ từ đi vào, tay kia đang giơ lên giữa không trung lại lấy tư thế cực kỳ cứng ngắc thu về, vẻ mặt khóc không ra nước mắt!
Vậy mà, lại nghe Sở Lạc Dĩnh “Ha ha” cười to: “Lông chim tiên sinh? Thật là dễ nghe! Thật là dễ nghe! Hắn đúng là lông chim! Còn là lông chim rách!”
Gia Cát Toàn Cơ liên tiếp trợn mắt mấy cái, suýt nữa muốn sặc khí, Sở Vân Hách kịp thời đỡ một thân nghiêng ngả chỉ chực đổ xuống của hắn, từ tốn nói: “Làm nam nhân phải có độ lượng! Toàn Cơ, ngươi ngay cả nhóc con cũng không giải quyết được, trở nên lú lẫn rồi sao?”
“Ta. . . ta ta sao mà không trị được? Nếu không phải do ngươi bảo vệ hắn, ta đã một cước đạp bay tên thái giám chết bầm kia từ lâu! Làm bậy! Làm bậy a!” Gia Cát Toàn Cơ tức trắng mặt, giọng bất lực lên án.
“Hả? Toàn Cơ lông chim, ngươi nói cái gì?” Đoàn Cẩm Sơ xông tới, cười cực kỳ âm hiểm.
Sở Lạc Dĩnh cũng lao tới tham gia náo nhiệt: “Đúng vậy đúng vậy! Có bản lãnh ngươi lập lại lần nữa!”
“Được rồi! Cầu xin ông trời thu ta đi!” Gia Cát Toàn Cơ bi phẫn mím môi, ủ rũ ngã phịch vào trong ghế.
Ba người thấy thế, nhao nhao cười híp cả mắt. Bởi vì nhớ chính sự, Sở Lạc Dĩnh cũng không còn tâm tình nói đùa, kéo Sở Vân Hách ngồi xuống ghế, chu môi nhỏ giọng nói: “Bát ca! Phụ hoàng lại ép muội, huynh nói nên làm sao bây giờ? Muội không muốn gả cho con trai Đại Tư Mã chút nào!”
“A? Vậy muội muốn gả cho người nào? Muội đã gặp trưởng công tử của Đại Tư Mã sao? Vì sao không hài lòng?” Nha hoàn dâng trà, Sở Vân Hách cầm ly trà lên, hớp một hớp nhẹ, hỏi dò.
“Chưa từng thấy qua, nhưng mà. . . . Nhưng mà muội cũng không muốn!” má phấn Sở Lạc Dĩnh ửng đỏ, ngồi xuống bên cạnh, làu bàu nói.
“A! Ta nhớ ra rồi!”
Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên kích động hét lên một tiếng, dọa ba người trong phòng giật mình, Sở Vân Hách cau mày nói: “Nàng nhớ ra cái gì? Từ từ nói! Tới đây ngồi!”
Nghe vậy, kẻ vốn vểnh tai nghe lén người khác cũng lập tức ngồi thẳng lên, hai mắt nhấp nháy vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Chuyện gì?”
“Hắc hắc! Chỉ là trong lòng Cửu công chúa có. . . ưmh ưmh. . . .!” Đoàn Cẩm Sơ mới nói đến một nửa, liền bị Sở Lạc Dĩnh nhảy dựng lên bụm miệng. Cũng không quản nàng là công chúa, Đoàn Cẩm Sơ là thái giám, sống chết nhấn miệng Đoàn Cẩm Sơ không cho nói tiếp: “Không được nói! Không được nói!”
“Đan Đan, muội đừng làm đau Tiểu Sơ Tử!” Sở Vân Hách đau lòng vội lên tiếng quát bảo ngưng lại: “Thật ra muội có chuyện gì, cứ thoải mái mà nói, còn không cho phép Tiểu Sơ Tử thay muội nói, sao vậy hả?”