Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 174: Chương 174: Thuận lợi ra tù, Nhị gia tương yêu




Nghe vậy, Sở Mộc Viễn tức muốn chết, nếp nhăn dường như đột nhiên tăng thêm mười mấy đường. Tóm lại, nét mặt già nua cực kỳ khó coi, lại mím môi cả nửa ngày không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, không biết tính toán cái gì.

Một luồng gió nhẹ xuyên qua cửa sổ ở mái nhà thổi vào, tiếng ho khan của Sở Vân Hách vừa vặn vang lên: “Khụ khụ.... Khụ khụ....!”

“Vân Hách!” Đoàn Cẩm Sơ hốt hoảng, hai tay đỡ Sở Vân Hách lên, gấp gáp hỏi: “Ngài làm sao vậy? Cảm lạnh phải không? Ngài mau đi ra ngoài! Đừng lo cho ta!”

“Tiểu Sơ Tử! Ta không sao đâu! Chỉ là bệnh cũ! Ho một cái cũng không chết được!” Sở Vân Hách khẽ mỉm cười, hời hợt nói.

Câu “Bệnh cũ” này, đau nhói lòng Sở Mộc Viễn. Mười sáu năm trước, hôm Lê quý phi chết, hắn thương tâm khổ sở. Trong cơn giận dữ, suýt chút nữa tự tay giết chết Sở Vân Hách mới gần bảy tuổi. Do Sở Vân Trạch và Sở Vân Tinh ôm chặt lấy hắn, khóc lóc cầu xin hắn tha cho Sở Vân Hách một mạng. Sau nữa, có thêm Lộ Văn Minh khuyên nhủ, hắn mới miễn tội chết cho Sở Vân Hách. Lại phạt Sở Vân Hách quỳ bên ngoài Vĩnh Lạc cung hai ngày một đêm. Cho đến cuối ngày đó mưa to đổ xuống, Sở Vân Hách té xỉu ở trong mưa, hắn mới miễn xá cho Sở Vân Hách. Cũng từ lúc này bệnh căn không dứt, hơi cảm lạnh sẽ không ngừng ho khan.

Lòng bàn tay nắm lại thật chặt, cuối cùng Sở Mộc Viễn mở miệng nói: “Tiểu Sơ Tử! Ngươi nói bí mật đi! Trẫm miễn tội của ngươi rồi!”

“Thật sao?” đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ rạng rỡ, kích động nắm chặt tay Sở Vân Hách: “Vân Hách! Ta không phải chết! Ngài cũng không cần chịu khổ với ta ở đây!”

“Ừ!” Sở Vân Hách thờ ơ trả lời một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Mộc Viễn, khóe miệng hơi vểnh lên: “Hoàng thượng ban ơn! Vân Hách xin ghi nhớ! Tạ ơn ngài!”

“Hả? Ngươi gọi trẫm là gì?” Sở Mộc Viễn lại muốn nổi nóng, mắt liếc ngang chất vấn.

Sở Vân Hách bĩu môi: “Đã không gọi thí chủ rồi! Còn không được sao?”

“Bát Vương gia! Phải gọi là phụ hoàng chứ!” Lộ Văn Minh nhỏ giọng có ý lo lắng nhắc nhở.

Sở Vân Hách không nói, mà cũng thờ ơ không chút động lòng.

Sở Mộc Viễn thở gấp, một đầu ngón tay chỉ ra: “Sở Vân Hách! Ngươi....!”

“Hoàng thượng! Người đừng nóng! Từ từ đã...!” Đoàn Cẩm Sơ vội vàng ngắt ngang, cười nhẹ hai cái: “Hắc hắc! Hoàng thượng bớt giận! Bát Vương gia tính tình cố chấp! Người cho hắn chút thời gian để thích ứng đi!”

“Còn chờ thích ứng? Là lần đầu gọi sao?” Sở Mộc Viễn cao giọng, tức khí, phất tay áo long bào một cái xoay người đi ra ngoài, lại nói: “Không muốn thừa nhận trẫm là phụ hoàng cũng được! Trẫm cũng không thừa nhận đứa con bất hiếu ngươi nữa!”

“Phụ hoàng!”

Một tiếng đơn giản, Sở Vân Hách nhẹ nhàng thốt ra, Sở Mộc Viễn đã đi đến cửa phòng giam chợt dừng bước lại, cũng không quay đầu lại. Sở Vân Hách nhặt áo gấm lên mặc vào, đi tới trước mặt Sở Mộc Viễn đỡ cánh tay kia, thản nhiên nói: “Phụ hoàng! Đi thôi!”

“Được....!” Ánh long lanh thấp thoáng trong đôi mắt Sở Mộc Viễn, khẽ mở môi nói nhỏ một tiếng.

“Hoàng thượng khởi giá...!”

Trên mặt Lộ Văn Minh đầy hân hoan, la to một tiếng, kéo giọng thật dài.

Lại thấy ánh mặt trời, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, tâm tình Đoàn Cẩm Sơ vô cùng vui vẻ. Nhưng, không được bao lâu thì vui không nổi. Bởi vì dưới bậc thang bên ngoài Đại Lý Tự, đột nhiên có bóng dáng cao lớn đứng đó. Tựa như, có thể, hình như là.... Sở Vân Ly!

Nàng nhìn thấy, đương nhiên người khác cũng nhìn thấy. Ánh mắt Sở Vân Hách chợt lóe, phảng phất nụ cười lạnh, rồi lập tức biến mất, mặt trở về vẻ lạnh nhạt cố hữu.

Sở Vân Ly nghe được sau lưng có tiếng bước chân vang lên, xoay người, tiến lên mấy bước quỳ xuống đất hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”

“Lão Nhị! Sao ngươi lại tới đây? Hãy bình thân!” Sở Mộc Viễn kinh ngạc hỏi.

“Bẩm phụ hoàng! Nhi thần nghe nói phụ hoàng đi đến Đại Lý Tự! Cũng nghe nói Bát đệ hôm qua ở một đêm trong phòng giam Đại Lý Tự! Chỉ sợ phụ hoàng nổi giận với Bát đệ! Cho nên....!” Sở Vân Ly nói xong, ngập ngừng, lời còn lại không cần nói cũng biết.

Sở Vân Hách khẽ nhíu mày, nụ cười nhàn nhạt bên khóe miệng: “Tạ Nhị ca quan tâm!”

“Ha ha! Giờ nhìn thấy Bát đệ đi ra, nhị ca cũng yên tâm!” nụ cười Sở Vân Ly rất chân thành, còn nhận lấy từ tay Lộ Văn Minh, đích thân dìu Sở Mộc Viễn, nói tiếp: “Nhi thần đến đây còn có một chuyện bẩm báo phụ hoàng! Trong loạn đảng đang bị giam giữ ở Hình bộ có người cung khai! Những người kia là đệ tử phân đà Thiên Anh hội tại kinh thành! Nhi thần tới xin chỉ, chém đầu răn chúng một số loạn đảng cố chấp, công bố thiên hạ! Như vậy không chỉ tạo được tác dụng răn đe, còn có thể làm rối loạn lòng quân Thiên Anh hội! Tin rằng Tống tướng quân sắp mang tin tốt tiêu diệt loạn đảng về tới!”

“Ừ! Mang lời khai trình lên cho trẫm! Nếu là thật! Chuẩn tấu!” Sở Mộc Viễn gật đầu, nói.

Mặt Sở Vân Hách không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt kín đáo liếc nhìn Đoàn Cẩm sơ, thấy nàng không có vẻ khác thường, cũng không khỏi an tâm.

Đoàn người đi tới bên cạnh ngự liễn, Sở Vân Hách nói: “Phụ hoàng! Trước tiên nhi thần mang Tiểu Sơ Tử về Bát Vương Phủ được không? Thân thể nhi thần không thoải mái! Cần hắn hầu hạ giải sầu!”

“Được thôi! Ba ngày sau cho hắn vào cung! Trẫm còn có lời hỏi hắn! Bí mật kia còn chưa nói với trẫm!” Sở Mộc Viễn lạnh nhạt nói, lại không nhịn được liếc Đoàn Cẩm sơ mấy lần, xoay người bước lên ngự liễn, quay đầu bỏ lại một câu: “Truyền thái y đến xem một chút! Trẫm sẽ phái người đưa vài thứ bồi bổ thân thể đến Bát Vương Phủ đấy!”

“Tạ phụ hoàng!”

Sở Vân Hách cười cười, chắp tay nói.

Sau khi hành lễ cung tiễn, đưa mắt nhìn ngự liễn rời đi, Sở Vân Ly xoay người lại cười nói: “Bát đệ vì Tiểu Sơ Tử mà tận tâm! Ngay cả phụ hoàng cũng kinh động tự thân đến rồi!”

“Ha ha! Nhị ca chê cười! Thật sự không có cách gì! Ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi!” Sở Vân Hách cười khẽ, hờ hững nói.

Sở Vân Ly liếc nhẹ Đoàn Cẩm Sơ một cái, Đoàn Cẩm Sơ vội quay đầu đi, cố gắng không nhìn lại hắn, lại nghe hắn nói: “Bát đệ! Nhị tẩu ngươi gần đây thường xuyên nhớ ngươi! Nói lâu rồi không thấy ngươi! Rất muốn gặp mặt ngươi! Lại nghe nói bên cạnh phụ hoàng có một thái giám Tiểu Sơ Tử rất thú vị! Ngươi rất cưng chìu thái giám này! Cho nên xin ta mời các ngươi đi đến phủ ngồi một chút!”

Cái gì?

Đoàn Cẩm Sơ quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn run rẩy mãnh liệt, biểu tình kia rõ ràng viết trên mặt ba chữ “Không muốn đi”!

Sở Vân Hách kinh ngạc nhíu mày, dừng lại một chút, khẽ cười nói: “Nhị tẩu có lòng! Nhưng hôm nay thế nào cũng không đi được! Ta và Tiểu Sơ Tử mới từ đại lao về! Trên người mang theo xui xẻo! Hôm khác đi!”

“Được! Vậy thì ngày mai! Mai nhị ca chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn! Lại mời gánh hát tới làm trò huyên náo! Các huynh đệ kết nghĩa cũng mời tới! Chúng ta họp mặt một phen!” Sở Vân Ly vui vẻ ra mặt, lập tức nói tiếp.

“Tốt! Vậy đa tạ thịnh tình của Nhị ca!” Sở Vân Hách chắp tay, cười nói.

Sở Vân Ly gật đầu: “Giờ Nhị ca cáo từ trước! Còn có công sự cần đi xử lý!”

“Tiễn Nhị ca!”

“Ngày mai gặp!”

Đưa tiễn xong, đợi đến lúc Sở Vân Ly đi khuất, Đoàn Cẩm Sơ liền sụ mặt xuống, buồn bực nói nhỏ: “Vân Hách! Đây cũng không phải là ta đáp ứng đó nha! Nếu có chuyện gì phát sinh! Chàng đừng ăn giấm lung tung! Cũng đừng oán trách ta!”

“Ha ha! Trước tiên nàng cùng Nhiếp Huyền ở trên xe ngựa chờ ta! lát nữa ta tới!” Sở Vân Hách khẽ cười, nhìn về phía Nhiếp Huyền: “Mang Tiểu Sơ Tử lên xe ngựa! Đừng rời khỏi nàng một bước!”

“Dạ! Chủ tử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.