Editor: luyen tran
Một phen mây mưa, đợi đến lúc ngừng nghỉ thì cung trăng đã lên cao, hoàng hôn dần tắt.
Ôm thiên hạ trong lòng, Sở Vân Hách liếc nhìn ra cửa sổ một cái, nhẹ giọng nói: “Sơ nhi! Dậy mặc đồ ra dùng bữa tối thôi, để đói lâu không tốt đâu!”
“Chỉ có ta đói chết thôi! Chàng ăn no còn gì!” mặt ngọc Đoàn Cẩm Sơ chưa hết ửng đỏ, cúi đầu trêu chọc nói.
“Hả? Sơ nhi vừa rồi ăn chưa no, còn đói sao? Vậy sao được! Xem ra ta phải cho nàng ăn tiếp rồi!” Sở Vân Hách nghe vậy, cố ý ra vẻ kinh ngạc nói, tà tà cười, một bàn tay to nhân cơ hội sờ lên bờ ngực mê hồn của Đoàn Cẩm Sơ.
Đoàn Cẩm Sơ ngượng ngùng cực độ, hất mạnh mấy ngón tay dê xồm của người nào đó ra, gắt giọng: “Là chàng mới đói! Ta ăn rất no rồi!”
“A! Thì ra Sơ nhi hiểu tâm sự vi phu sao! Nếu biết vi phu còn đói! Có phải nên thông cảm vi phu một mình trông phòng hàng đêm không....!”
“Phi phi phi!”
Khuôn mặt xinh xắn của Đoàn Cẩm Sơ đỏ rực lên, rất bất nhã cắt ngang ý niệm được voi đòi tiên của oán phụ Sở Vân Hách, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, vừa giận vừa buồn cười nói: “Cái kẻ tự xưng vi phu này, bản thái giám chìu theo chàng, nhưng mà, đêm nay thông cảm đến đây là hết, viện lý do này, đã đòi thông cảm ba lượt, còn chưa đủ sao? Cái người chưa thỏa mãn dục vọng đại sắc lang này!”
“Khụ khụ! Vẫn không đủ đâu! Nếu vi phu không cố gắng, Sơ nhi lại nói kỹ thuật vi phu không tốt! Kỹ thuật này, phải thực tập thường xuyên mới tốt đúng không?” Sở Vân Hách khẽ hắng giọng, khóe môi bất giác cong lên thật cao, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ.
“Rất tốt! Rất giỏi rồi! Không cần thực tập nữa đâu!” Đoàn Cẩm Sơ mỉa mai một tiếng, bóp chết sắc tâm của Sở Vân Hách, ngồi dậy, cong cái miệng xinh xắn làm nũng: “Vân Hách! Ta đói bụng lắm rồi!”
“Ha ha! Được! Dậy ăn thôi! Bồi bổ thân thể bảo bối của ta! Mấy ngày nay ở trong cung nàng gầy nhom, ăn uống không được, bây giờ kết quả như vậy, sao thành thế này?” Sở Vân Hách cười ngồi dậy đưa tay bưng lấy mặt Đoàn Cẩm Sơ, nụ cười dần dần thu lại, cau mày đau lòng nói.
Đoàn Cẩm Sơ chu mỏ: “Hết cách rồi! Ta phải hầu hạ hoàng thượng! Đã là nô tài, còn có thể làm sao?”
“Sơ nhi! Nàng cố chấp chuyện tình cảm mập mờ, được ông trời giúp đỡ, giờ chúng ta không còn khúc mắc, nàng trở về được không? Ỷ Lan các đã không còn ai, trong phủ này, chỉ thiếu nàng!” Sở Vân Hách nhìn chằm chằm nàng, chân thành nói.
Đoàn Cẩm Sơ cứng người, đơ ra một chút, mới biết là Sở Vân Hách nói chuyện đứa bé xảy thai, mím môi nhẹ ngập ngừng hỏi: “Ỷ Lan các không có ai là sao? Các nàng đi đâu hết rồi?”
“Ngọc Ngân đã chết, lễ tang cơ thiếp đơn giản, đã an táng. Bắt giam Lưu Ly vào Đại Lý Tự, chờ hành hình. Năm người kia, ta viết hưu thư cho các nàng, cho người đưa đến ở tạm tại biệt viện của ta ở Kinh Giao, vài ngày nữa ta sẽ tìm người thích hợp an bài cho các nàng tái giá!” Sở Vân Hách giải thích ngắn gọn.
Nghe vậy, trong lòng rối loạn phức tạp, Đoàn Cẩm Sơ không biết nên nói gì cho đúng, mà để ở trong lòng lại thật khó chịu, nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói: “Vân Hách! Thật ra tất cả đều tại ta! Nếu không phải ta đến đây! Nếu không phải ta muốn một chồng một vợ! Các nàng sẽ không bị....!”
“Sơ nhi! Nàng đừng tự trách! Nếu không có nàng ta làm sao biết yêu? Ta còn muốn cảm tạ Đan Đan đem nàng đến cho ta đó!” Sở Vân Hách ôm Đoàn Cẩm Sơ vào lòng, mày tuấn khẽ giương lên.
“Nhưng....!”
“Đừng nhưng! Tất cả đều do vận số an bài, nếu tránh không khỏi, sao chúng ta không thản nhiên đón nhận? Sơ nhi! Ta sẽ tìm thời cơ thích hợp, để nàng vĩnh viễn xuất cung, quang minh chính đại trở thành nữ nhân của ta! Đợi ép phụ hoàng hủy bỏ hôn sự với phủ Thừa Tướng, ta có thể cưới nàng làm vương phi của ta rồi!”
Đoàn Cẩm Sơ từ trong ngực Sở Vân Hách ngẩng đầu lên, nhìn hắn, mấp máy môi đắn đo liên tục sau đó nhỏ giọng nói: “Vân Hách! Hai hài tử của chàng mất đi, chàng rất đau lòng khổ sở phải không? Ta.... lúc ta gặp chàng chiều hôm qua, ta không biết đứa bé của Ngọc Ngân cũng mất! Ta....!”
Sở Vân Hách cười nhạt: “Không sao! Ta không trách nàng! Là ta không có duyên phụ tử với nó! Sơ nhi! Sau này nàng sinh hài tử cho ta, sinh đứa bé gắn kết chúng ta được không?”
“.... Ừ!” Đoàn Cẩm Sơ hít mũi một cái, cố nén xót xa, lại nhịn không được đỏ hồng vành mắt: “Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau! Ta sinh cho chàng! Sinh con của chúng ta! Chàng muốn bao nhiêu ta sinh cho chàng bấy nhiêu!”
“Tốt!” Sở Vân Hách cười hưởng ứng.
Hai người ôm nhau mà cười, tình nồng mật ý, giờ khắc này, hạnh phúc vô biên.
Lúc cùng nhau đi vào nhà ăn, bốn nha hoàn Cẩn nhi đã có mặt, Cẩn nhi và Huệ nhi nhìn thấy bọn họ, nét mặt cũng không thấy kinh ngạc, cúi người thỉnh an như thường, nhưng Y Lan và Y Nhân lại trợn mắt há hốc mồm, hai người bốn con mắt chăm chú vào bàn tay Sở Vân Hách nắm tay Đoàn Cẩm Sơ, nửa ngày chưa tỉnh hồn, đến khi Cẩn nhi kéo hai nàng một chút, mới vội cúi đầu thỉnh an.
Tất nhiên Đoàn Cẩm Sơ ngượng ngùng, giật tay khỏi Sở Vân Hách, cúi đầu ngồi xuống trước bàn, đầu cũng không dám nâng. Sở Vân Hách đã quen coi như bình thường, thản nhiên nhìn Y Lan và Y Nhân nói: “Ngạc nhiên cái gì? Xem lại tác phong của mình đi!”
“Dạ! Chủ tử!” Hai nha hoàn vội vã gật đầu, không dám nhìn lung tung thấy cái không nên thấy.
“Được rồi! Dọn món xong thì lui ra đi!”
“Nô tỳ cáo lui!”
Cẩn nhi đi ra ngoài thì đóng cửa nhà ăn lại, nghe tiếng đóng cửa kia, Đoàn Cẩm Sơ buồn bực bĩu môi: “Vân Hách! Hình tượng của chàng trong mắt hạ nhân đã mất hết rồi, không biết trong lòng bọn họ khi dễ chàng đến đâu đây!”
“Ha ha! Vậy không phải nàng cũng có phần sao? Đồng cam cộng khổ, ta rất hài lòng!” Sở Vân Hách cười gian trá, sảng khoái nói.
“Thật sự chàng không sợ người khác chỉ chỉ chõ chõ sau lưng chàng, nói này nói nọ sao?” Đoàn Cẩm Sơ cau mày.
Sở Vân Hách múc một muỗng nước canh thịt lên thổi nguội, đưa đến miệng Đoàn Cẩm Sơ, nhìn nàng uống xong, mới nói: “Ta có cái gì phải sợ? Mấy năm nay bọn họ nói sau lưng ta, đâu phải chỉ có bấy nhiêu đây? Huống chi! Tất cả hạ nhân ở Bát Vương phủ, không ai dám đem chuyện chủ tử nói cho người ngoài nghe, trừ phi bọn họ không muốn sống nữa! Mà bên ngoài! Vì nàng, đương nhiên ta cũng không để bọn họ nói ra!”
“Vậy sao!” Đoàn Cẩm Sơ gật gật đầu, ăn vài miếng, lại nhìn Sở Vân Hách, chậc lưỡi nói: “Vân Hách! Dường như ta cũng chưa hiểu chàng lắm, lòng dạ chàng rất độc ác sao? Có từng xử tử hạ nhân chưa?”
“Ha ha! Nàng không cần hiểu vội, sau này từ từ cũng biết, giờ nhanh dùng bữa đi, để lâu đồ ăn nguội lạnh hết!” Sở Vân Hách khẽ cười nói.
“Ừ! Hì hì! Còn có chân gà ngâm rượu! Món này ta thích....!”
“Vậy ăn nhiều một chút! Sơ nhi! Sáng mai ta bảo đầu bếp đem toàn bộ món ăn mà họ biết làm viết ra, nàng chọn món nào nàng thích, về sau để họ đặc biệt làm cho nàng!”