Editor: luyen tran
Đoàn Cẩm Sơ cố hết sức ổn định lại cảm xúc, cười khẽ, nhìn chằm chằm Ngạn Hi. Trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, lại bình tĩnh thong thả mà nói, nói xong, đưa tay chậm rãi vén màn lên: “Kiểm tra một phen cũng tốt, tránh cho Ngạn đại nhân không yên lòng! Thật ra chỉ có thế, trên giường ta có thêm một người, chỉ là thái giám Tiểu Thuận Tử trước kia ở cùng phòng với ta, luôn hầu hạ Quý phi nương nương tại Bảo Nguyệt cung, hôm qua chuyển sang phòng sát vách, hắn thường ngủ cùng giường với ta tình cảm rất thân thiết, cho nên tối nay lại đến ngủ phòng ta nói chuyện phiếm! Ngạn đại nhân mời xem!”
Tiểu Thuận Tử từ sau lưng Đoàn Cẩm Sơ ngồi dậy, cũng không biết khi nào đã cởi áo khoác ngoài và áo trong, hiện giờ thân trên ở trạng thái trần trụi cực kỳ khiếm nhã, mà gương mặt thấp thỏm lo âu, khẩn trương kéo bả vai Đoàn Cẩm Sơ, đưa ra một thẻ bài màu đen, giọng nhút nhát lí nhí nói: “Ta là Tiểu Thuận Tử! Ta không phải.... Không phải thích khách! Thẻ bài đây!”
Ngạn Hi đưa tay nhận lấy, cúi đầu tra xét đồng thời đưa mũi dùng sức hít hít, trong mắt lập tức lóe lên chút ánh sáng tinh tường, mặt không đổi sắc trả thẻ bài lại, nói: “Xoay người qua chỗ khác!”
“Ặc! Ngạn đại nhân! Ngài sao thế? Nhìn mặt hai chúng ta vẫn không thể chứng minh sao?” Mặt Đoàn Cẩm Sơ lộ vẻ không vui, nhấc một góc chăn lên bước xuống giường, thình lình nắm tay Ngạn Hi. Nếu so đầu với nhau mà nói, Ngạn Hi cũng không cao hơn nàng bao nhiêu, cho nên khi nàng nghiêng người kề sát hắn, ánh mắt hai người song song nhìn nhau. Ngạn Hi tức giận, cánh tay khẽ động muốn hất nàng ra, tay kia của nàng lại khoác lên vai Ngạn Hi, nhẹ giọng nói vào tai Ngạn Hi: “Ngạn đại nhân! Nghe nói nữ nhân có thể ra trận làm tướng quân! Ngạn đại nhân thật bản lãnh đó!”
Ngạn Hi chấn động, đôi mắt tinh tường lóe lên tia sáng tối tăm mơ hồ, liếc nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nàng đã đứng thẳng người lên, đùa cợt cười với hắn, bỏ tay hắn ra, lui trở về giường, vô lại nhìn hắn.
Ngạn Hi nắm chặt chuôi kiếm bên hông, lạnh lùng bễ nghễ nhìn Đoàn Cẩm Sơ, sắc mặt trầm tĩnh không lộ chút bối rối, vẫn trầm mặc, nhưng lúc này Tiểu Thuận Tử lại sợ hãi xen vào nói: “Tiểu Sơ Tử! Các đại nhân muốn kiểm tra, nô tài chúng ta cho bọn họ kiểm tra một chút là được! Canh năm ngày mai còn phải đi ứng hầu! Tra xong sớm ngủ sớm thôi!”
“Tiểu Thuận Tử ca! Huynh....” Đoàn Cẩm Sơ cau mày, hồ nghi quay đầu lại, nhìn thấy nửa thân hắn đang trần trụi bỗng dưng đỏ ửng cả mặt, ánh mắt toàn vẻ nghi hoặc, hắn cởi quần áo hồi nào? Không phải hắn là thích khách sao? Thích khách kia không phải bị thương trên lưng sao? Nếu kiểm tra....
“Không sao đâu! Chỉ kiểm tra một chút thôi! Mặc dù hai thái giám chúng ta ngủ chung như vậy khó coi, nhưng.... Khụ khụ.... nếu bị hỏi đến, cũng không thể chịu mang danh thích khách oan uổng!” Lúc nói lời này, thần sắc của Tiểu Thuận Tử rất kỳ quặc, thậm chí còn đỏ mặt, ra vẻ rất e thẹn.
Điều này làm cho một đám Ngự Lâm quân và Ngạn Hi lập tức liên tưởng đến ngày ấy nhìn thấy cảnh tượng ở hồ Lâm Tiên, những Ngự Lâm quân cũng nhận ra Đoàn Cẩm Sơ ngay. Lập tức, trong mắt mỗi người hiện lên vẻ khinh bỉ xem thường, Ngạn Hi cũng khẽ hếch cằm lên, nghiêng nghiêng ánh mắt, thầm nghĩ: “Nam sủng này còn chân đạp hai thuyền! Một Bát Vương gia còn chưa đủ sao? Mà ngay cả thái giám cũng bị chọn luôn!”
Đoàn Cẩm Sơ bị những ánh mắt đùa cợt này làm lúng túng, mặt ửng đỏ lên, muốn giải thích, lại cảm thấy không thể nào giải thích. Rất không tự nhiên, đôi mắt giảo hoạt đảo quanh, lập tức giả bộ giận dữ sẵng giọng: “Tiểu Thuận Tử ca! Huynh nói bậy bạ gì đó? Đừng phá hủy thanh danh của ta!”
“Tiểu Sơ Tử....” Tiểu Thuận Tử thật là khổ sở kêu một tiếng, sau đó thở dài, lại ngáp nói: “Xem đi xem đi! Các ngươi mau đến xem đi, chúng ta còn phải ngủ đây, giờ này đã là giờ nào rồi!”
Nói xong chậm rãi xoay người lại, đưa lưng ra dưới ngọn đèn chập chờn. Ngọn đèn đặt trên bàn, cách rèm, lại cách màn, cho nên chiếu sáng cũng không rõ ràng, lúc sáng lúc tối, chỉ mơ hồ ẩn hiện thấy lưng hắn bằng phẳng, không có vết thương nào chảy máu. Ngạn Hi không khỏi cau mày, các Ngự Lâm quân đã buông xuống phòng bị, một tên trong đó nói: “Ngạn đại nhân! Đây không phải là thích khách!”
Ngạn Hi nghi hoặc nhìn Tiểu Thuận Tử, ánh mắt quay lại nhìn mặt Đoàn Cẩm Sơ, Đoàn Cẩm Sơ lại toét miệng cười, vẻ mặt tự tin khiêu khích: “Thế nào? Ngạn đại nhân!”
“Trong phòng này, rõ ràng có mùi máu tươi!” Mặt Ngạn Hi u ám, muốn đưa tay kiểm tra lưng Tiểu Thuận Tử, lại do dự siết chặt nắm tay.
“Mùi máu tươi?” Tiểu Thuận Tử nhìn xuống, ngẫm nghĩ một chút, đưa chân trái ra, vén ống quần, trên chân trần lộ ra một vết thương phía trên khoảng ba tấc, vẻ mặt rối rắm nói: “Chắc ngài ngửi được mùi cái này đó! Buổi tối khi ta đi ứng hầu, không cẩn thận từ trên ghế té xuống, quẹt rách chân, chảy chút máu!”
Ngạn Hi cúi người xuống gần nhìn nhìn, vừa nâng mắt, rất tinh tường hỏi: “Từ tối đến giờ qua ít nhất hai canh giờ, sao vết máu trên vết thương lại mới như vậy?”
“Khụ khụ, cái này phải hỏi Tiểu Sơ Tử rồi!” Tiểu Thuận Tử lại thẹn thùng đỏ mặt, còn mang chút xấu hổ, đôi mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ.
Vẻ mặt này, lập tức lại làm cho các Ngự Lâm quân sinh ra liên tưởng, trong ánh mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ lại thêm một chút sắc thái.
Đoàn Cẩm Sơ vô cùng quẫn bách, đồng thời trong lòng thầm mắng, nhưng ngay cả động tác mềm mại Lan Hoa Chỉ quyến rũ của thái giám cũng đem ra phối hợp xỉa lung tung: “Tiểu Thuận Tử ca! Ngươi xấu lắm!”
Mặc dù Ngạn Hi chịu không nổi muốn nôn, nhưng đây là việc chung phải hết sức chịu đựng, không nhịn được quát: “Nói mau!”
“Dạ! Là Tiểu Sơ Tử hắn ngủ không an phận, cứ cọ cọ chân ta, vì vậy đã cọ rách vết thương, lại chảy máu!” Tiểu Thuận Tử nói xong, cúi đầu, cứ như tiểu tức phụ thẹn thùng, lời nói toàn ám chỉ ý tứ sâu xa.
Đoàn Cẩm Sơ nghe, không nhịn được khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại, thật muốn đạp một cước chết Tiểu Thuận Tử, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, vì vậy, trên mặt lúc xanh lúc đỏ lần lượt thay đổi, quá xấu hổ chuyện bị nói xấu rốt cuộc thẹn quá hóa giận.
Đôi mắt Ngạn Hi mở to hết cỡ, thả lỏng chuôi kiếm đang cầm trong tay, vung tay lên, nói: “Đi! Đi nơi khác lục soát!”
Rốt cuộc Ngự lâm quân cũng lui hết toàn bộ, hai người dựng thẳng lỗ tai, nghe tiếng những bước chân kia rời khỏi khu Kính sự phòng, càng ngày càng xa mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghỉ một chút, Đoàn Cẩm Sơ lập tức quắc mắt nhìn trừng trừng khẽ mắng: “Huynh nói bậy bạ gì thế? Huynh làm cho người khác nhìn ta thế nào? Nghĩ ta thành cái gì?”
“Tiểu Sơ Tử! Nếu không như vậy, bọn họ sẽ không đi! Ngạn đại nhân kia thực tinh tường, khó đảm bảo sẽ không nhận ra khác thường!” Mới vừa rồi giọng Tiểu Thuận Tử còn mạnh mẽ mười phần, giờ vừa mở miệng, lại trở nên vô lực, sắc mặt cũng trắng mấy phần.
Đoàn Cẩm Sơ nhìn sang hắn, hốt hoảng: “Huynh làm sao vậy? Huynh thật sự.... Thật sự bị thương sao?”
“Ừ!” Tiểu Thuận Tử gật đầu một cái, cắn răng nói: “Ngay trên lưng! nàng mở tủ quần áo ra, ở giữa tường kép trong ngăn kéo có để một chai thuốc trị thương!”