Editor: luyen tran
Sở Vân Hách nghiêm mặt trầm tư, mày tuấn vặn lại thành hình chữ Xuyên (chữ Xuyên: 川), đôi môi mím chặt lại, bất kỳ ai cũng không nhìn thấu được, thâm trầm vô cùng.
Gia Cát Toàn Cơ lặng lẽ nhìn hắn, một lúc sau chậm rãi nói: “Bát Vương gia! Trong mệnh ngươi đại phú đại quý, kim long bên thân, không phải phàm nhân! Nhưng nếu cố ý ở bên Tiểu Sơ Tử, chắc chắn sẽ thay đổi kiếp số sau này! Nghiệp bá có thành hay không cũng không thể đoán được! Nếu nàng là cát, nhất định có thể nhất đế nhất phượng cùng ngươi! Nếu nàng là họa, sẽ thay đổi số mạng vốn có của ngươi! Tất nhiên cũng thay đổi số mạng vốn có của Thiên Tố quốc! Cho nên! Nghĩ kỹ tất cả rồi hãy làm! Thiên cơ khác ta cũng không biết, chỉ biết nếu các ngươi yêu nhau, đường tình sẽ gian nan, kinh thiên động địa! Kết quả có thể tốt đẹp hay không, không phải do trời, mà do trong lòng Tiểu Sơ Tử có yêu ngươi sâu đậm không, có thể cảm động trời cao cải mệnh hay không!”
“Toàn Cơ!” sau cùng Sở Vân Hách mở miệng, chăm chú nhìn Gia Cát Toàn Cơ, giọng kiên định nói từng chữ từng câu: “Nếu đúng như ngươi nói, ta chấp nhận! Bất luận Tiểu Sơ Tử là dị số hay dị loài, nàng chính là nữ nhân của ta! Nếu nàng là cát, đương nhiên không còn gì hơn! Nếu nàng là họa, ta cũng chấp nhận! Đồng hội đồng thuyền, hoạn nạn cùng hưởng! Ta tranh giành mệnh số với ông trời! Ta yêu nàng bất chấp tất cả, cho dù chúng ta chỉ có một năm tuổi thọ, dù chỉ có một khắc chúng ta có thể ở bên nhau, ta cũng nhất định không từ bỏ! Về phần dã tâm vốn có, muốn thành tựu nghiệp đế vương, nếu có thể được thì được, nếu không được ta cũng chỉ cười nhìn như thế! Sống trên đời! Nắm giữ giang sơn trống rỗng tịch liêu! Cho dù có thể sống trăm năm, nhưng lại một đời cô độc! Vậy thì còn vui vẻ gì?”
“Bát Vương gia! Khí phách của ngươi đúng là độc nhất vô nhị! Lúc Toàn Cơ vừa quen biết ngươi, thì tình như huynh đệ! Khi ngươi có tâm tư này, ta liền suy tính cho ngươi, nguyện giúp ngươi một tay tạo nên thời thế! Có thể oanh oanh liệt liệt làm đại sự một lần! Sống cũng không uổng cuộc đời này!” Gia Cát Toàn Cơ dâng trào muôn vàn hào khí, nâng trà mỉm cười nói: “Chúng ta lấy trà thay rượu! Cạn!”
“Cạn!”
Sở Vân Hách bật cười hào sảng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí phách tột cùng!
Cùng lúc này, trên hành lang dài bên ngoài phòng khách Dự Viên, Đoàn Cẩm Sơ đang chỉnh chết một gã nam nhân nào đó: “Nhiếp đại ca! Nhiếp đại ca ngươi là đáng yêu nhất! Ngươi xem ở đây ta đáng thương hơn hết! Giờ ngươi làm mẫu một cái cho ta nhìn chút đi!”
“Hắc hắc! Tiểu Sơ Tử! Làm một thị vệ nhất đẳng thiết diện vô tình, tâm đều rất vững! Cho nên, ngươi không cần giả bộ đáng thương để lấy lòng!” Nhiếp Huyền miễn cưỡng tựa vào lan can, cười đùa chế nhạo.
“Ngưng! Nhiếp Huyền! Ta biết ngay ngươi là loại nam nhân thối nát nhân phẩm! Ngươi so với Nhiếp đại ca như con rồng trên trời so với con lừa dưới đất! Nhiếp đại ca là rồng, ngươi là con lừa, căn bản không cùng một cấp bậc đấy! Chậc chậc! Tướng mạo nữa, nhìn lại dáng dấp ngươi ra sao đi? Mẹ ngươi sinh ra ngươi thành Trư Bát Giới còn chưa tính, còn cố tình thả ngươi ra ngoài dọa người, quả thực là nhiễu loạn trị an xã hội rồi!”
Đoàn Cẩm Sơ đang cao hứng, lại tiếp tục ca xướng: “Ngươi nha! Mau dẹp cái dạng thong dong thảnh thơi kia đi! Cũng vì ngươi! Làm hại Nhiếp đại ca cho đến giờ không lấy được nàng dâu! Con gái người ta đều sợ vừa ra khỏi cửa đụng phải ngươi sẽ hương tiêu ngọc vẫn! Cho nên, ngươi nên phát huy tinh thần can đảm “ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục”, tối nay tìm dây lưng treo lên xà nhà kết thúc sinh mệnh trẻ tuổi mà lại đáng thương của ngươi đi! Ngày mai, ngày mai ta sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho ngươi! Ta ra tay rất hào phóng, đốt tất cả đều là hoàng kim! Dĩ nhiên, cũng sẽ không quên đốt mấy cô nương người giấy để cho ngươi ở dưới mặc tình hưởng dụng! Hắc hắc! Ngươi có dùng không hết, còn có thể cầm đi hối lộ Diêm vương gia! Đó là cha ta, hắn nhất định sẽ nể tình ta, không để cho ngươi xuống vạc dầu đâu!”
Một tràng thao thao bất tuyệt xổ ra, tất cả tứ đại nha hoàn đứng trước mặt đều lảo đảo muốn ngã, mỗi người đều bị sét đánh chân đứng không vững!
Cơ mặt Nhiếp Huyền không ngừng co rút, chấn động nhìn thấy trước mắt bay xuống vô số lông quạ đen, không thở nổi một hơi: “Đùng!” một tiếng té ngồi dưới đất, cảm thấy cổ họng nong nóng, chắc là bản thân thổ huyết rồi!
Sau khi Nhiếp Phong co rút N lần, cuối cùng thốt ra một câu nhẹ nhàng cảm giác vô lực nói: “Tiểu Sơ Tử, Nhiếp Huyền mẹ hắn cũng là mẹ ta, chúng ta còn chung một cha, tướng mạo hầu như không kém bao nhiêu!” Bởi vì nghe không rõ chữ “Mẹ” nghe giống chữ “Meo”, cho nên tự nhiên bị nghe nhầm hết! (chỗ này hình như chơi chữ để thành ra tình huống gì đó nghe như tiếng mèo kêu meo meo gây cười)
“Ha ha ha...!”
Đột nhiên, trong hoàn cảnh nghiêm túc vang lên một tiếng cười thật to, bốn nha hoàn Cẩn Nhi nhịn không được che miệng cười theo, đồng thời mây đen giăng đầy song Nhiếp, mặt Đoàn Cẩm Sơ nhất thời bối rối quay đầu lại, thấy Sở Vân Hách và Gia Cát Toàn Cơ đang đứng trên hành lang. Mà tiếng cười vang trời kia, tất nhiên là do Gia Cát Toàn Cơ phát ra, Sở Vân Hách cười tương đối kín đáo, rất hàm súc, nhưng mà chân mày đều đang co rút!
“Này này này.... thái giám này quả thực là.... Là một kẻ dở hơi nha!” Gia Cát Toàn Cơ vừa cười vừa thở, mũi chân điểm một cái đã nhảy lên hành lang, tiếp tục bật cười nói: “Nhiếp Huyền! Bàn về công phu miệng lưỡi, ngươi có thể là đối thủ của Tiểu Sơ Tử sao? Mau chịu thua đi thôi!”
Sở Vân Hách nhảy theo sát, giơ tay lên miễn động tác muốn vấn an của bốn người Cẩn Nhi, cười nói: “Tiểu Sơ Tử! Rốt cuộc ngươi yêu cầu bọn hắn làm gì? Đến nỗi nhạo báng Nhiếp Huyền thành ra như vậy?”
“Ặc.... Ta không nói!” Đoàn Cẩm Sơ rất thông minh ngậm miệng.
Nhưng, Nhiếp Huyền tức không nhịn nổi, lập tức nói: “Chủ tử! Hắn muốn học khinh công, vì chuyện này đã quấn bọn nô tài nhiều lần, nô tài không đáp ứng, hắn lại quấn chặt lấy chiêu số gì cũng dùng! Không những vậy! Mới vừa rồi còn bắt Nhiếp Phong làm mẫu cho hắn nhìn!”
Lời vừa nói ra, xôn xao một mảnh, không phải là bởi vì Đoàn Cẩm Sơ muốn học khinh công, mà là ba chữ Nhiếp Huyền nói ra “Quấn chặt lấy“....
“Khụ khụ!”
Sắc mặt Sở Vân Hách khó chịu ho hai tiếng, trừng Nhiếp Huyền, không vui mắng nhỏ: “Sao nói chuyện lại không biết suy nghĩ?”
“Nô tài.... Biết sai!” Nhiếp Huyền khóc không ra nước mắt, lần này so ra là quá thiên vị, chỉ vì thái giám giả đó mới nói nhầm một câu đã thành nói chuyện không biết suy nghĩ rồi. Hắn mới nói nhầm ba chữ, đã bị trách, mà thái giám kia lại còn dương dương đắc ý! Thiên Lý ở chỗ nào.....
Nhiếp Phong thức thời ngậm miệng, thầm trợn trắng mắt lui sang một bên, để khỏi bị vạ đến cá dưới ao.
“Sao đột nhiên lại muốn học khinh công hả?” Sở Vân Hách nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ, trong đôi mắt ngàn vạn nhu tình bắn ra tia tà tứ.
Gia Cát Toàn Cơ thấy thế, không chịu được bĩu môi: “Ta cáo từ! Các ngươi tiếp tục đi!”
“Nhiếp Phong Nhiếp Huyền! Tiễn Toàn Cơ tiên sinh!” Sở Vân Hách quay đầu lại, cười nhẹ.
“Dạ! Chủ tử!”
“Ai!”
Thở dài, Gia Cát Toàn Cơ ôm quyền, sau đó sải bước đi ra.
Bốn người Cẩn nhi Huệ nhi càng thức thời thối lui đến chỗ xa xa nhường không gian lại cho hai người kia. Mặc dù Y Lan và Y Nhân rất không được tự nhiên, nhưng chủ tử muốn đồng tính, thì họ phải làm sao đây? Chẳng qua là không khỏi lo lắng, sợ là chủ tử rất khó có hậu, thái giám này không thể sinh, chủ tử lại không nạp trắc phi, chỉ có đem hi vọng ký thác vào trên người vương phi tương lai, xem Từ tiểu thư có thể khiến chủ tử dừng cương trước bờ vực hay không thôi!