Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 120: Chương 120: Trốn ra ngoại thành, Vân Hách đuổi theo tới




Lộ Phi Dương thần sắc càng thêm lúng túng, mắt nhìn vào trong màn, “Đại sư huynh, huynh...... Huynh tạm tránh một chút, đợi bọn đệ mặc quần áo vào......”

“Đáng chết! Ban ngày ban mặt thế mà các ngươi lại làm chuyện như vậy! Chúng ta đã sớm bị người để mắt tới, may nhờ ta điều đệ tử phân đường kinh thành tới chi viện, nếu không ngươi sẽ chết dưới hoa mẫu đơn rồi!” Tiêu Nhược Vân nổi trận lôi đình rống to khiển trách, gương mặt tuấn tú xanh mét, xoay lưng lại, giọng căm hận cứng rắn: “Lập tức mặc quần áo, chúng ta rời kinh thành!”

Lộ Phi Dương xấu hổ vạn phần, nhảy xuống giường nhặt lên y phục trên đất của hắn nhanh tay mặc xong, vội vàng mở tủ treo quần áo Hà Linh lấy một bộ y phục ném vào màn, Hà Linh vừa nhỏ giọng khóc, vừa chống đỡ thân thể tan nát, cầm quần áo mặc chỉnh tề, sau đó lau nước mắt xuống giường.

Lộ Phi Dương muốn vọt về phòng hắn lấy kiếm, nháy mắt, mới chú ý tới Tiêu Nhược Vân ôm Đoàn Cẩm Sơ trong ngực, nghe bên ngoài âm thanh giao chiến càng lúc càng kịch liệt, không khỏi kinh hãi vội la lên: “Đại sư huynh, ta và đệ tử cản ở phía sau, huynh mang theo tiểu sư muội cùng Hà Linh đi trước, mau sớm tìm một chỗ trú ẩn, huynh phải cùng tiểu sư muội nhanh chóng viên phòng, nếu không tính mạng tiểu sư muội sợ là khó bảo toàn!”

“Cái gì? Cẩm Sơ nàng...... Nàng bị sao vậy? Ngươi nói cái gì...... viên phòng!” Tiêu Nhược Vân vừa nghe đến... Chuyện tình có liên quan Đoàn Cẩm Sơ, lập tức căng thẳng thần kinh, khiếp sợ trừng mắt hỏi Lộ Phi Dương.

Lộ Phi Dương chần chờ bất quyết, ngoái đầu nhìn lại gương mặt đầy nước mắt, ngốc trệ của Hà Linh, cuối cùng nói một câu đơn giản giải thích. “Đúng, ta cùng tiểu sư muội trúng phải xuân dược, cho nên...... Cho nên ta cùng Hà Linh mới như vậy...... Cho nên, huynh phải mau cứu tiểu sư muội! Đi mau!”

Dưới tình huống khẩn cấp, Tiêu Nhược Vân không thể suy nghĩ nhiều, một đầu, lao ra ngoài cửa, Lộ Phi Dương dắt tay Hà Linh, lo lắng nói: “Ta biết rõ dưới người của muội đau, kìm chế một chút, hiện tại sinh tử tồn vong, chúng ta phải toàn thân mà lui! Muội cố gắng lên, vô luận đối với ta muốn chém giết muốn róc thịt, trước tiên phải sống sót!”

Nghe vậy, Hà Linh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lộ Phi Dương đôi mắt nộ hỏa, không nói một lời hất tay của hắn ra, xoay người lại đến cửa lấy kiếm, sau đó vọt ra cửa, Lộ Phi Dương cười khổ một tiếng, cùng đi ra ngoài!

Lại nói Nhiếp Huyền, bởi vì viên đạn khói kia ngăn cản, đợi đến khi trước mắt sáng tỏ, cũng đã bị hàng loạt đệ tử Thiên Anh vây quanh, những người này đều do Tiêu Nhược Vân chọn lựa mang tới, võ công cao cường, vả lại nhân số vượt xa đội thân vệ tử sĩ, cho nên tuy rằng võ công của hắn tuyệt đỉnh nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại không thể phân thân ra cứu Đoàn Cẩm Sơ được!

Giao tranh trên nóc nhà đã kéo dài đến trong viện, Tiêu Nhược Vân bởi vì đang ôm người trong ngực, nên không cách nào khiến kiếm dưới tình huống, hai mặt thụ địch, chỉ có thể dựa vào thân thủ linh xảo tránh né, chạy ra ngoài cửa lớn trốn thoát!

Hà Linh đi cùng tung bay nâng kiếm cản phía sau, sau lưng hai người các tử sĩ ngã xuống đất, giết mở... Đường máu, bảo vệ Tiêu Nhược Vân thành công nhảy lên ngựa dừng ở bên ngoài, hắn đã chuẩn bị trước hai con ngựa, Lộ Phi Dương đẩy Hà Linh lên con ngựa còn lại, “Mau lên ngựa!”

Hà Linh nhảy lên, quay đầu lại, thấy đông đảo đệ tử Thiên Anh đang liều mạng cản chân ám ảnh, giúp bọn họ tranh thủ thời gian thoát đi, nàng do dự, sau đó lạnh lùng nói: “Huynh cũng lên ngựa, cùng đi!”

Lộ Phi Dương lại cắn răng một cái, “Các ngươi đi trước, ta phải lưu lại ngăn cản kẻ địch!”

Mắt thấy Nhiếp Huyền đuổi theo đến nơi, Hà Linh gấp gáp, đưa tay kéo Lộ Phi Dương, “Ít nói nhảm! Nhanh một chút lên ngựa!”

Lộ Phi Dương trong bụng ấm áp, kéo nhẹ môi cười, nhảy một cái lên ngựa ngồi ở sau lưng Hà Linh, cùng Tiêu Nhược Vân vung dây cương, hai con ngựa liền phóng vọt đi......

“Đuổi theo!”

Nhiếp Huyền quát lên, một kiếm bổ vào hai đệ tử đang công kích cản trở, triển khai khinh công đuổi theo, các tử sĩ nghe lệnh, không ham chiến nữa, vội vàng truy đuổi!

Nhưng, những đệ tử Thiên Anh như bầy ong, quấn chặt không thả!

Đột nhiên, sau lưng vang lên trận trận tiếng vó ngựa, hai bên nhân mã kinh hãi, rối rít quay đầu lại nhìn quanh, đột nhiên thấy nhân ảnh xông lên phía trước trên lưng ngựa xích thố, một thân nam tử trường sam trắng ngà, phóng ngựa như bay, khí thế như rồng!

“Là chủ tử!”

Các tử sĩ đồng thanh lên tiếng kinh hô, tiếp theo vui mừng dị thường, thô sơ giản lược nhìn, theo sau Sở Vân Hách hai đội thị vệ Bát vương phủ, ước chừng hơn 50 người!

Một tiếng uy nghiêm, áo trắng xẹt qua... đám đệ tử Thiên Anh, lướt ngang các tử sĩ bên trong, không quay đầu lại, ra lệnh, “Đem tặc nhân toàn bộ bắt lại, lưu người sống giải đến Hình bộ đại lao!”

“Dạ!”

Bọn thị vệ chỉnh tề đồng thanh đáp lại, Kiếm xuất ra, cùng Thiên Anh đệ tử giao chiến kịch liệt!

Áo trắng phất phơ, tóc đen vũ lộng trong gió, mắt như chim ưng, sâu hơn u đầm, bén tựa lưỡi dao, chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, tản mát ra băng hàn thấu xương cùng tia hung ác GRÀO!

Hai con ngựa bốn người, không một phân dừng lại ở cửa thành, mà như mũi tên xông phá tầm mắt quan binh thủ thành, lướt gấp qua, chạy về phía ngoại thành!

Ngay lúc này, một nhóm hùng binh khoái mã xông đến, thủ thành Tham tướng thấy nam tử áo trắng, lập tức kinh hãi sắc mặt trắng bệt, bên tai đã nghe lệnh truyền, “Thông báo bát môn Đề đốc, đuổi bắt tội phạm quan trọng, mau!”

“Dạ, mạt tướng tuân lệnh!” Thủ thành Tham tướng ứng một tiếng, lập tức hô: “Đóng cửa thành, báo đề đốc đại nhân!”

Đuổi theo tới ngoài thành, hai phe cách nhau chỉ chừng mười trượng, Đoàn Cẩm Sơ bị lắc lư chuyển động mạnh nên tỉnh lại, cưỡng bách mình tập trung tinh thần ngắm nhìn bốn phía, phát hiện rõ ràng, mình lại trên lưng ngựa, một cánh tay lớn đang ôm vòng ngang hông, mà ngựa đang phi như bay trong lúc chạy trốn!

Thân thể vẫn bị xuân dược khống chế, khó chịu thống khổ, giùng giằng, nhất thời kinh hãi khi nhìn lên, “Tiêu Nhược Vân! Huynh...... Sao huynh ở đây...... Huynh đang mang ta đi đâu?”

“Cẩm Sơ! Quan binh đuổi theo muội, muội... Đừng nói chuyện, chúng ta phải nhanh chóng trốn đi!” Tiêu Nhược Vân cúi đầu liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, giọng nói gấp gáp.

“Quan binh? Không...... Không, ta không đi theo huynh! Huynh thả ta xuống, ta không đi!” Đoàn Cẩm Sơ nhất thời, nhớ đến Nhạn Linh tiễn kia, vì vậy, cấp bách vỗ vào tay Tiêu Nhược Vân, khàn khàn kêu dữ dội nói.

“Cẩm Sơ, nghe lời! Tình huống khẩn cấp, bây giờ không phải thời điểm hồ nháo, muội muốn mọi người cùng chết sao?” Tiêu Nhược vân đề cao thanh âm, lạnh lùng quát.

Đoàn Cẩm Sơ tâm cuồng loạn, nghe Tiêu Nhược Vân nói, quay đầu chồm qua nhìn về phía sau, lại thấy một thân áo trắng rong ruỗi trong gió, trong lòng chợt mừng như điên, dùng hết tức hô to: “Cứu ta....”

“Vân Hách.....”

“Vân Hách.....”

Tiếng gào khàn khàn như đâm rách cổ họng, vang vọng ở thinh không, làm Tiêu Nhược Vân cùng Sở Vân Hách lập tức chấn động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.