Editor: luyen tran
Xế chiều, khí trời có chút mát mẻ, gió nhè nhẹ thổi một góc cẩm bào bay lất phất, tay áo mở rộng cũng phất phơ theo. Trên mặt Sở Vân Hách vẫn không có nụ cười, không giận không mừng, bình thản như xưa, ánh mắt cũng chỉ nhìn nam nhân trước mặt, khách khí tiếp đón, cong nhẹ góc môi.
Sở Vân Ly gật đầu cười: “Bát đệ khách khí! Tối hôm qua Nhị ca có việc trì hoãn, hôm nay đột ngột tới đây, mong rằng Bát đệ không phiền mới phải.”
“Nhị ca! mời vào!” Sở Vân Hách nghiêng người, đưa tay mời vào.
Sở Vân Ly hơi nhíu mày, đồng thời bước đi, bất động thanh sắc nhìn về phía sau một cái, lại tiếp tục tiến lên, bước qua bậc cửa thật cao.
Rảo bước theo sau, một chân vừa vượt qua bậc cửa, Sở Vân Hách đột nhiên chựng lại, chậm rãi quay đầu kín đáo nhìn theo ánh mắt Sở Vân Ly, tập trung vào bóng dáng nhỏ xinh đứng dưới bậc thang.
Tiểu Xuyên Tử kéo tay áo Đoàn Cẩm Sơ, đang nhỏ giọng khuyên nàng, nàng quay mặt đi không biết vừa trả lời câu gì, thần sắc xem ra cũng không tốt lắm.
Không ngờ gặp nàng như thế, Sở Vân Hách chợt thất thần giật mình ngẩn ngơ chốc lát, thấy Sở Vân Ly cũng chợt dừng bước, bình tâm lại, áp chế vẻ kích động vui mừng như điên, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn lộ vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh gọi: “Tiểu Xuyên Tử!”
“Dạ! Chủ tử!”
Tiểu Xuyên Tử nghe gọi, lập tức trả lời. Đoàn Cẩm Sơ chợt cứng người lại, chậm rãi quay qua, lại không dám ngẩng đầu, cũng không biết làm sao đối mặt hắn, chỉ có nắm cổ tay áo xoắn chặt hơn, im lặng không lên tiếng.
Khuỷu tay bị đẩy một cái, Tiểu Xuyên Tử nói nhỏ: “Đi thôi! Chủ tử chờ kìa!”
Dường như không còn lựa chọn khác, Tiểu Xuyên Tử đi trước, Đoàn Cẩm Sơ mím môi đuổi theo. Đến cửa chính, đang nghĩ lúc này nên nói câu gì thì giọng Sở Vân Ly không gần không xa vọng đến, còn mang theo vẻ hứng thú trêu chọc: “Ha ha! Bát đệ! Thái giám này thật sự bị ngươi làm hư, càng lúc càng lớn gan! Không thỉnh an không thủ lễ thì thôi! Đến cửa rồi, chủ tử còn phải dỗ dành nữa!”
“Nhị ca chê cười! Đệ luôn không chú trọng hư lễ, nên cũng không gò bó Tiểu Sơ Tử làm gì! Tiểu tử này trưng ra sắc mặt đó, chắc là lại giận dỗi ta chuyện không đâu gì đó! Nhị ca đừng để ý đến hắn, chúng ta vào đi thôi! Sau này, đệ sẽ xử lý hắn thật tốt!” Sở Vân Hách thản nhiên cười, đưa mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ một cái, nói bâng quơ.
Nghe vậy, ánh mắt Sở Vân Ly càng thêm hứng thú, lập tức mở miệng hỏi: “Hả? Bát đệ định xử lý hắn thế nào? Thường thấy Tiểu Sơ Tử phách lối cứng đầu, cũng chưa từng thấy bộ dáng ăn ba ba của hắn đâu!” (ăn ba ba: chịu phạt)
Ánh mắt Sở Vân Hách lấp lánh, hắn nói phạt, thật ra là.... tiểu bạch thỏ này đưa tới cửa, có lý nào hắn lại buông tha? Mấy tháng này mặn chay không có, hắn đã cố nhịn lắm rồi, mặc dù muốn vỗ về tâm trạng nàng, nhưng cũng không thể ủy khuất chính mình, cho nên....
Đang bối rối, Đoàn Cẩm Sơ hiểu lầm ý hắn, thấy hồi lâu hắn không nói lời nào, nghĩ hắn đang tính toán xử nàng thế nào, tức thì giận dỗi quay ngoắt người bỏ đi. Sở Vân Hách quýnh lên, theo bản năng đưa tay kéo nàng lại, cau mày nói: “Nàng làm gì thế?”
Giọng này cũng bình thản không giận dữ, làm trong lòng Đoàn Cẩm Sơ thấy nhẹ nhõm. Chần chờ một chút, quay người lại, liếc nhìn Sở Vân Ly một cái, cái miệng nhỏ nhắn quắt lên thấp giọng nói: “Không làm gì hết, sợ bị phạt thôi!”
“Tiểu Sơ Tử! Ngươi thường bị phạt thế nào? Nói bổn vương nghe một chút, ta rất tò mò đấy!” Sở Vân Ly giương lên nụ cười, hứng thú dào dạt hỏi.
Đoàn Cẩm Sơ quắt miệng cao hơn, miễn cưỡng đáp: “Ặc! Thì là phạt quỳ, phạt làm việc thôi, cái này thì có gì tò mò!”
“Nhị ca! Huynh đừng trêu hắn! Nếu chọc giận hắn, đệ còn phải hạ mình xuống dỗ ngọt đó, tính tình rất xấu nha! Ha ha! Khó có được một tiểu thái giám thú vị như vầy, đệ còn luyến tiếc không nỡ phạt hắn cái gì đâu!” tuấn nhan Sở Vân Hách hiện lên nụ cười, bước nhanh vào cửa, quay đầu lại nháy mắt với Đoàn Cẩm Sơ, nói tiếp: “Lần trước Tam ca muốn kéo hắn ra ngoài cho chó ăn, đệ lại đang giận không nói giúp hắn, sau lại bị hắn xử lý gọn gàng, còn đòi tuyệt giao với đệ!”
“Hả? To gan lớn mật vậy sao? Ngay cả chủ tử cũng dám xử lý?” Sở Vân Ly giật mình hỏi, trợn tròn mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ.
Đoàn Cẩm Sơ không chịu nổi bị huynh đệ bọn họ liên thủ trêu chọc, rất bực bội, liền dậm chân sẵng giọng: “Các người thích phơi nắng, vậy thì cứ đứng đây chơi! Ta cũng không muốn cùng các người chịu tội!”
Nói xong, nhanh như chớp vòng qua hai nam nhân kia, chạy vào cửa chính.
“Tiểu Xuyên Tử!” Sở Vân Hách nhẹ cười, đưa mắt ra hiệu, Tiểu Xuyên Tử vội đuổi theo Đoàn Cẩm Sơ.
“Ha ha! Nhị ca! Chúng ta qua phòng khách trò chuyện!”
“Được!”
Nhìn chằm chằm bóng dáng kia, mặt Sở Vân Ly đầy phức tạp gật đầu, bàn tay chắp sau lưng bất giác nắm lại thật chặt.
“Tiểu Sơ Tử!”
Tiểu Xuyên Tử bắt kịp Đoàn Cẩm Sơ ở sau hòn giả sơn, nghi hoặc hỏi: “Sao người không trở về Dự Viên? Bữa trưa người cũng chưa ăn! Giờ về Dự Viên rửa mặt chút đi! Ta đi trù phòng phân phó một tiếng, chuẩn bị cơm cho người, làm thêm chút thức ăn!”
“Tiểu Xuyên Tử, ta....!”
“Được rồi! Nữ nhân các người yêu cứ nghĩ lung tung! Có lẽ trước giờ chủ tử chưa từng thật lòng chờ đợi một nữ nhân nào như vậy, người lại cứng rắn cự tuyệt, chính là cô phụ tấm chân tình của chủ tử đối với người rồi!”
“Ta không phải.... A! Thật ra chính ta cũng rất khó xử, ta không biết bản thân mình muốn thế nào nữa, ta....!”
“Đi thôi đi thôi! Nếu để người đói bụng! Chủ tử trách tội xuống, ta không kham nổi đâu!”
Tiểu Xuyên Tử không nói gì, mạnh mẽ nắm lấy tay Đoàn Cẩm Sơ, kéo về Dự Viên, trực tiếp đưa nàng đến phòng ngủ của Sở Vân Hách, ra cửa dặn dò Cẩn nhi vài câu, rồi đến phòng ăn.
Đoàn Cẩm Sơ chán nản ngồi trước bàn, hôm nay trên bàn không có sẵn điểm tâm. Nàng không có ở đây, Sở Vân Hách lại không ăn, tất nhiên là không làm, giờ đột nhiên nàng lại âm thầm tới, nên Cẩn nhi mới vội vàng đi chuẩn bị.
Nằm úp sấp trên bàn một lát, Đoàn Cẩm Sơ lại thấp thỏm không yên, lúc trước là hận không được nhìn thấy Sở Vân Hách ngay lập tức, giờ tới Bát Vương Phủ rồi, lại sợ hắn coi thường nàng, nghĩ đến chuyện nàng muốn chung sống cả đời lại thiết lập trên sự thống khổ mất đi hai con của hắn làm nàng càng thêm mâu thuẫn.
Tại phòng khách phía sau chính sảnh, Sở Vân Hách đang nâng ly đối ẩm cùng Sở Vân Ly. Sau vài câu khách sáo, Sở Vân Ly liền mở miệng nói rõ ý đến: “Bát đệ! Nghe nói ngươi có quen biết Mộ Thiên Kình, có phải không?”
“Hả? Tin tức của Nhị ca cũng thật nhanh nhạy!” Sở Vân Hách bất động thanh sắc cười, uống cạn ly rượu.
“Ta nghe từ chỗ phụ hoàng, đêm qua Triều Dương điện có thích khách lẻn vào, may mắn có ẩn giấu cơ quan, phụ hoàng không sao, lại đuổi thích khách chạy!” Sở Vân Ly đặt ly rượu xuống, nhìn Sở Vân Hách, mặt nghiêm nghị nói.