Edit Hoa Trong Tuyết
Cả người chỉ mặc một bộ y phục màu trắng, tóc đen xõa trên vai Sở mỹ nhân xuất hiện sau lưng nàng, môi mỏng chạm lên tai của nàng, sâu xa nói: “Vì không cô phụ tâm ý của Tiểu Thất, vi phu quyết định...... lấy thân báo đáp......”
Ngón tay thon dài của hắn vươn ra hơi nâng cằm của Mộc Thất lên, sợi tóc hơi ướt rơi trên đầu vai, dính trên gò má Mộc Thất.
Hiện tại chỉ có một khuôn mặt yêu mị tuyệt sắt phóng đại trong mắt nàng......
Móng tay của Mộc Thất cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn giúp nàng phục hồi lại tinh thần.
Có ‘ giai nhân ’ thương yêu mà trong lòng vẫn không loạn, nàng phải có tính tự chủ cực lớn.
Hiện tại cũng không phải là thời điểm mặc hắn quấy rối, xung quanh nơi này đều có tai mắt của Tô Vọng Ngôn, nàng không thể ở trong phòng “ Sở Phù Phong” quá lâu, tránh bị người hoài nghi.
“A Sở......” Mộc Thất ngẩng đầu nhìn vào đôi con ngươi sáng quắt kia, thật sự không đành lòng nói ra lời cự tuyệt.
Trong đầu động một chút, nói sang chuyện khác: “A Sở, thanh kiếm này ta đã rèn lại, không còn là Vô Cực kiếm trước đây, trong kiếm này có máu của ta, sau này chỉ để chàng sử dụng. Chàng còn chưa đặt tên cho nó!”
Quả nhiên Sở Vân Mộ ngẩng đầu lên, cầm thanh kiếm phát ra ánh sáng lạnh từ trong hộp ra, lau thân kiếm, một luồng hơi thở truyền đến, mang theo cảm giác vô cùng quen thuộc.
Thanh kiếm này mang theo hơi thở của nàng, kiếm phong sắc bén, so với tất cả những thanh kiếm trước đây của hắn đều tiện tay hơn.
Hơn nữa, đây là món quà đầu tiên nàng tặng hắn, là sinh nhật đầu tiên nàng ở cạnh hắn......
Sở Vân Mộ hơi nâng khóe môi, nhàn nhạt mở miệng: “Vân Thất, thanh kiếm này gọi là Vân Thất.”
“Vân Thất?” trong lòng Mộc Thất có cảm giác rất kì lạ, tên gọi này nghe thế nào cũng thấy rất...... đặc biệt?
Làm ơn, Sở đại nhân người đặt tên có sử dụng đầu óc hay không đây? Không phải là nghĩ giống như đặt nhũ danh cho hài tử càng xấu thì càng dễ nuôi hả?
Kiếm một tay nàng luyện ra thế nào trong tên gọi lại có một từ liên quan đến kẻ địch của nàng!
Về tên kiếm, nàng nghĩ ít ra phải nghe oai phong một chút, giống như Kim Dung từng đặt như Ỷ Thiên kiếm, Đồ Long đao, hay ít ra tên kiếm cũng mang chút ý thơ, giống như kiếm sư phụ cho nàng Đạp Tuyết kiếm.
Nhưng ‘ Vân Thất kiếm ’ cái tên này, đúng là tên của một bảo khí tuyệt thế của binh gia.....
“Từ tên của ta và nàng lấy mỗi tên lấy một chữ, Vân Thất, có gì không ổn?” Sở Vân Mộ híp con ngươi nói.
“Ổn! Ổn! Thanh kiếm này là của chàng, tên gì cũng được chàng vui là được rồi......” Mộc Thất tìm hướng cửa chậm rãi lui về phía sau.
Chợt, Sở Vân Mộ giống như một trận gió ập đến, một tay chống tường, vây Mộc Thất giữa vách tường và lồng ngực của mình, lười biếng mở miệng nói: “Tiểu Thất muốn chạy sao?”
“Ta đi chuẩn bị bánh ngọt cho chàng, sinh nhật cần ăn bánh ngọt, đốt nến, ước nguyện!” Mộc Thất quay đầu đi, bịt mũi nói.
Sau khi tắm cả người đại mỹ nhân tỏa ra hương sen thơm ngát, yêu mỵ cực kì, nàng thật sự sợ mình không cầm cự được, chảy máu mũi.
“Chuyện quá phiền phức thì không cần thiết, ta quyết định lấy thân báo đáp nàng, không bằng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính đi. Nàng đang nghĩ gì? Chẳng lẽ một lòng nhớ tới cái người tên Tô Vọng Ngôn ngoài kia? Hắn so với bổn vương đẹp mắt hơn sao?” Một tay khác của Sở Vân Mộ chặn ngay trước người Mộc Thất, cúi đầu ngăn lại tầm mắt của nàng nói.
Thân thể của đại mỹ nhân thật sự là......
Mộc Thất cắn chặt hàm răng, ý cười đầy mặt nói: “Sao ta lại nghĩ đến hắn? Trong nhà có phong hoa tuyệt đại Nhiếp chính vương, ta làm sao có tâm tư nhớ tới những người bình thường khác?”
Con ngươi u ám của Sở Vân Mộ dần sáng lên, rất hài lòng ôm eo Mộc Thất, đi tới giường.
“Nếu trong lòng tiểu Thất chỉ có mình vi phu, vi phu xem như nàng đang mời vi phu thưởng thức......” Nói xong, hắn buông mành trướng xuống.
“A Sở, không được! Nếu bây giờ chúng ta không đi ra ngoài sẽ làm cho người khác hoài nghi!” Mộc Thất nắm chặt cổ áo của Sở Vân Mộ, ai ngờ cổ áo của hắn khá lỏng lẻo, bị nàng lôi kéo như vậy......
Áo trắng nương theo lực kéo của nàng tuột xuống đầu vai......
Ánh mắt của Mộc Thất nhìn từ trên xuống dưới quan sát lồng ngực cường trán của Sở mỹ nhân, hơi trợn tròn cặp mắt, nữa dần dần trượt xuống, nàng nhịn không được há to miệng.
—— Sở Vân mộ, chàng đúng là cuồng biến thái đến đò lót cũng không mặc! Mộc Thất cắn răng nghiến lợi ở trong lòng oán thầm.
“Không cần lo lắng, vi phu sẽ rất nhanh.” Một luồng hơi thở ấm áp phun bên tai Mộc Thất, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân của nàng.
Bùm!
Mộc Thất giống như nghe được âm thanh sụp đổ của phòng tuyến trong lòng mình, cả người trầm luân vào trong sự dịu dàng của hắn, ngay cả thở dốc cũng rất tốn sức......
“Chàng...... chàng nói...... không cho phép gạt ta......” Mộc Thất mơ hồ không rõ thầm nói.
“Được, tiểu Thất của ta......” Nơi khóe mắt của Sở Vân Mộ lóe lên giống như hồ ly giảo hoạt vừa thực hiện được ý đồ.
......
**
Ảnh vệ Nguyên Tái bên ngoài đang vẽ vòng tròn, trời đã tối rồi, gia tại sao còn chưa ra ngoài?
Nửa canh giờ đi qua, “Sở đại nhân” tinh thần sáng sủa xuất hiện ở cửa, khóe miệng mang theo ý cười, thản nhiên đi đến phòng nghị sự.
“Đại nhân!” Nguyên Tái hành lễ nói.
“Nguyên Tái, tối nay ngươi không cần giữ cửa.” Sở Vân Mộ tâm tình cực tốt mở miệng nói.
Lại một lát sau, Mộc Thất sắc mặt mệt mỏi đứng ở cửa, nàng kéo lại cổ áo, che kín những dấu vết trên cổ.
“Quận chúa.” Trên mặt Nguyên Tái mang theo ý cười, không cần suy nghĩ cũng biết gia và phu nhân vừa làm cái gì, không trách được trên mặt gia giống như là......
Mộc Thất liếc Nguyên Tái một cái, vịn tường bước từng bước nhỏ đi về một hướng khác.
—— Hừ! Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Sở Vân Mộ và người bên cạnh hắn đều không phải là người tốt lành gì!
Mộc Thất kéo chân đau nhức, ở đáy lòng giày xéo hắn trăm ngàn lần.
Nhưng nàng dường như quên mất mình cũng là một trong những người bên cạnh Sở Vân Mộ, còn là người thân mật nhất......
Trên boong thuyền, Tô Vọng Ngôn sai người dùng cây gỗ đánh vào tảng đá, bọn lính lấy dầu hỏa đốt tảng đá, sau đó lại dội nước sông lạnh lẽo lên.
Trước sau nơi này đều là mênh mông trùng điệp núi non và nước sông bát ngát, trên sông lại là chỗ hẹp nhất, chỉ có thể để một chiếc thuyền đi qua.
Cho nên, giải quyết những tảng đá này chính là biện pháp nhanh nhất đi đến Miêu Cương!
Âm thanh ầm ầm của tiếng tảng đá vỡ truyền đến, nhóm binh lính không cần dùng quá nhiều sức lực, dùng rìu đập xuống tảng đá.
Dần dần, tảng đá có chút đã dãn ra, rơi vào trong nước.
“Không mất nhiều thời gian lắm, bây giờ có thể dùng thuốc nổ giải quyết chướng ngại.” Đứng ở sau lưng Tô Vọng Ngôn Mộc Thất thừa dịp ánh lửa xem xét tình hình trước mắt, gật đầu nói.
Tô Vọng Ngôn quay đầu lại nhìn nữ tử sau lưng, ánh lửa đổ ngầu chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, trong sáng đẹp tựa kinh vân tuế nguyệt, lay động giống như tuyết bay trong gió.
Tròng mắt của hắn ngừng lại một chút, khắc sâu hình ảnh này trong lòng mình.
“Được, người tới, đặt thuốc nổ lên trên tảng đá, đội tàu rút lui ba dặm!” Hắn quay đầu, âm thanh mạnh mẽ vang lên.
Trong chốc lát, khi một tiếng nổ rung trời vang lên, khói bụi dày đặt dần tản đi, trước mặt đội tàu đã hiện lên một con đường thông thoáng.
“Quận chúa rất thông minh!” Đoàn người rối rít tán dương Mộc Thất.
Mộc Thất cười nhạt một tiếng, gió trên mặt nước chảy nhẹ, nhưng hai chân cùng eo bủn rủn làm cho nàng phải chống vào mạn thuyền.
Sưu sưu!
Một bóng trắng thoáng qua, Đản Hoa miệng ngậm một con quạ nhìn qua còn lớn hơn nó vài phần ngồi xổm trước mặt Mộc Thất.
Nó tranh công tự đắt khoa tay múa chân giống như muốn kể mình nhanh nhẹn thông minh như thế nào để bắt được gian tế này......
Quạn đen bị Đản Hoa cắn đứt cổ mà chết, Mộc Thất kiểm tra chân của nó, phía trên cũng không có buộc thư.
Huống chi người Trung Nguyên cho rằng quạ đen rất xúi quẩy, là loài vật thuộc về âm tà, trước giờ truyền tin vẫn dùng bồ câu.
Đản Hoa hít hà nhìn quạ đen trước mặt, lại dùng móng vuốt chỉ chỉ đoàn người vi Quang Vương tử trong khoang thuyền.
Mộc Thất ôm lấy nó nâng trong lòng bàn tay, cau mày nói: “Đản Hoa, ý của mày là, con quạ này có chỗ nào đó giống giống với nhóm người Miêu Cương hả?”
Đản Hoa hít hà, cực lực gật đầu.
“Là mùi vị? Mùi máu?” Mộc Thất lại hỏi.
Kể từ khi đi theo nàng, Đản Hoa yêu thích sạch sẽ tính tình lại càng giống với Sở Vân Mộ, cho tới hiện tại chỉ cảm thấy hứng thú với máu của nàng và thuốc bạc hà do nàng chế ra.
Mấy ngày trước đây lúc thâp tam sát đánh nhau với nhóm người mặt áo đen có dính chút máu của nhóm người đó lên trên lớp lông trắng, vậy mà nó lăn lộn trong hồ sen suốt một đêm, mặc cho Trầm Xuân gọi thế nào cũng không đi ra ngoài......
Cho nên nhìn thấy Đản Hoa cắn đứt động mạch của con quạ này làm cho nàng suy nghĩ —— Đản Hoa muốn chứng minh cho nàng thấy, máu của con quạ này khác thường!
Tô Vọng Ngôn vẹt một chút máu trên cổ quạ đen đưa lên mũi ngửi, chậm rãi nói: “Thất tâm cổ.”
“Là cái gì?” Mộc thất quay đầu hỏi.
“Một loại vu cổ của Miêu Cương, người trúng loại cổ này sẽ bị mất đi tâm trí, hoàn toàn bị người thi cổ khống chế, loại cổ này có thể sống trong mạch máu.” Tô Vọng Ngôn nói: “Trong cung biến trước đây Miêu Cương vương từng sử dụng loại cổ này, hạ cổ trong nguồn nước gần trại phản quân, trong một đêm không tốn chút sức tàn sát mấy vạn người......”
“Xem ra có người không chỉ muốn giết chúng ta, còn muốn lợi dụng chúng ta biết được chút tin tức.” Mộc Thất ném con quạ đã chết vào trong nước, ánh mắt thâm thúy mấy phần.
Đúng vào lúc này, Triệu Tà mặc cả người y phục màu đen xuất hiện trên boong tàu, mũ trùm đầu che khuất đôi mắt của hắn, lúc này không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
“Vu sư tới thật đúng lúc, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo vu sư.” Mộc Thất nhàn nhạt mở miệng.
“Xin hỏi vu sư có biết loại cổ nào tên là thất tâm cổ không?”
Triệu Tà im lặng khoanh tay bước lên phía trước một trượng, gật đầu một cái: “Thất tâm cổ là cổ thuật của Miêu Cương, chỉ có vu sư hoàng gia mới có tư cách sử dụng.”
Khứu giác của hắn nhạy cảm, rất nhanh sẽ ngửi được mùi máu trong không khí.
“Chẳng lẽ Quận chúa hoài nghi ta sử dụng thất tâm cổ với người trong đội tàu?” Âm thanh lạnh lẽo của Triệu Tà vang lên: “Ta nếu muốn giết toàn bộ người trên thuyền, đại khái có thể ra tay lúc đội tàu mới lên đường có thể chiếm được lợi thế, hoặc là lúc gần đến Miêu Cương để có thể tranh công với Miêu vương, cần gì phải xuống tay ở chỗ này?” Hắn quan sát bốn phía một phen, chậm rãi nói.
“Lời của vu sư nói ta đương nhiên hiểu rõ, ta chỉ muốn hỏi, ở Miêu Cương, có bao nhiêu người có tư cách sử dụng loại cổ này?” Mộc Thất hỏi.
“Bảy vị thánh đàn vu sư và quốc sư có thể sử dụng.” Triệu Tà nói, xoay người đi vào khoang thuyền.
Quốc sư Ám Dạ......
Mộc Thất nắm chặt tay, kể từ khi Ám Dạ được người cứu đi, nàng vẫn lo lắng trong lòng.
Hôm nay trong sông nàng suýt chút nữa bị người áo đen làm cho chết chìm, liệu có chút liên quan nào tới Ám Dạ hay không đây?