Editor Hoa Trong Tuyết
Sở Vân Mộ đưa tay sờ lên trán Mộc Thất, nhẹ nhàng đặt khăn lụa vào trong chậu nước, lại thay khăn mới. Tất cả các động tác đều làm rất trôi chảy, êm ái giống như cơn gió nhẹ.
Mộc Thất để mặc cho hắn lôi kéo mình, chui vào lồng ngực của hắn, trái tim lại chua xót từng cơn.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt ấm áp của hắn, tràn đầy mơ ước đối với tương lai.
Nhưng thời hạn sư phụ Mông Trần nói cũng sắp đến, một năm qua đi, nàng chỉ có thể đối mặt cái chết, nhìn A Sở lại mất đi mọi thứ một lần nữa, để cho hắn khổ sở cả đời......
Không, nàng phải sống, vì A Sở, nàng sẽ không dễ dàng chết như vậy!
Sở Vân Mộ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng phẳn của Mộc Thất, cằm đặt trên đỉnh đầu của nàng, lạnh nhạt nói: “Tiểu Thất, chúng ta sinh một đứa bé đi. Nếu là con trai, ta sẽ đưa hắn ra roi thúc ngựa, nhìn hết phong cảnh núi non, nếu là con gái......”
“Nếu như là một đứa con gái thì thế nào?” Mộc Thất hỏi.
“Nếu là con gái giống nàng, ta sẽ nâng niu nó trong lòng bàn tay, nuông chiều cả đời.” Sở Vân Mộ đặt một nụ hôn xuống trán Mộc Thất, nhẹ giọng nói.
Mộc Thất chợt ôm lấy cổ Sở Vân Mộ, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng của hắn.
Môi của hắn hơi lạnh nhưng mềm mại, giống như hoa đào nở vào tháng ba, hơi thở mang theo băng tuyết.
Mộc Thất thấy hắn ngẩng ra, lập tức rời khỏi môi của hắn, bọc chăn lui về phía sau một chút, lại bị hắn bất chợt nắm lấy cổ tay kéo vào trong ngực.
Mộc Thất cuống quít rút tay ra nắm chặt chăn, che lại thân thể của mình, ai ngờ không cẩn thận kéo vạt áo của hắn ra......
Cổ áo của Sở Vân Mộ mở rộng, lộ ra lòng ngực cường trán.
Mộc Thất lấy tay chạm vào ngực hắn, cảm thấy một chỗ có vết sẹo lồi, vị trí vết sẹo nằm bên phải tim, chỉ cần gần chút nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nghĩ như vậy, tay của nàng không khỏi run lên......
“Vết thương kia tại sao lại bị?” Mộc Thất dùng một ngón tay phát họa vết thương, trong tim dâng lên cảm giác đau lòng.
Sở Vân Mộ cầm tay của nàng, ấn giữ trong lồng ngực, khẽ nói: “Đó là chuyện của hai mươi năm trước, không đáng để nhắc tới.”
“Không, ta muốn nghe.” Mộc Thất nói.
Sở Vân Mộ khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói: “Khi đó ta với mẫu thân bị người liên tiếp hãm hại, phụ thân hạ lệnh dùng cực hình xử lý chúng ta, ta tận mắt thấy mẫu thân bị lột da róc xương nhưng không làm gì được, ta may mắn được cứu nhưng cũng bị hoàng tộc vức bỏ. Gia tộc của ta đời đời trên người đều có vết bớp hoa anh đào, vì thề sẽ không còn liên quan tới gia tộc, ta mới dùng dạo loại bỏ vết bớp hoa anh đào trên ngực.”
Đoạn ký ức kia hóa thành cơn ác mộng quấy nhiễu hắn nhiều năm, đoạn kinh nghiệm máu thịt đau thương ấy, hôm nay khi hắn nhắc tới, lại nhẹ như nước chảy mây trôi.
Mộc Thất ôm chặt hắn, gương mặt dán lên ngực hắn, hỏi “A Sở, chàng đã biết thân phận của ta, chàng...... có hận ta không?”
Khi hắn đuổi đến núi Côn Lôn, nhất định gặp được nhóm người A Nguyệt Lạp.
A Nguyệt Lạp có thể cho nàng vào mộ của thánh nữ thuần vu, thân phận của nàng ngoai trừ là thiếu chủ thánh nữ, còn có thể là ai chứ?
Mà lúc đầu khi sư phụ nhốt hắn ở động băng lại gây ra sai sót về thời gian, hại hắn phải chịu hai lần khổ sở khi chứng kiến mẫu thân mình chết đi, A Sở nhất định là rất hận! Nếu như hắn biết thân phận của nàng, có thể không hận nàng được sao?
“Tiểu Thất......” Sở Vân Mô nâng mặt nàng lên, ngắm vào trong mắt nàng nói: “Ta đã sớm biết thân phận của nàng, từ lúc bắt nàng vào Vân Từ sơn trang, ta đã biết nàng là nữ nhi của thuần vu, là đồ đệ của Mông Trần.”
Trong lòng Mộc Thất chấn động, hắn đã sớm biết tất cả?
“Qua quá nhiều năm cô độc, khi vừa phát hiện ra, thật sự ta rất muốn bắt nàng đến đây, tự tay phá hủy đồ đệ mà Mông Trần yêu quý. Nhưng khi ta nhìn thấy trong ánh mắt nàng tràn đầy quật cường và giảo hoạt, lại duy nhất không có vẻ sợ hãi. Ta chờ nàng cầu xin ta giúp nàng, nhưng nàng lại tự mình đối mặt khó khăn, để cho ta càng ngày càng muốn tiếp cận nàng dò xét suy nghĩ trong lòng nàng. Ta cảm thấy rất hứng thú với nàng, cũng dần dần để nàng trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của mình.”
Sở Vân Mộ vươn cổ tay ra, cầm tay nàng lên, trên hai cổ tay đều có ấn ký hoa mai giống nhau như đúc.
“Tiểu Thất, ta sống lâu như vậy, nàng là người đầu tiên lo lắng cho ta, vì ta mà khóc. Ta đã đã cho rằng nàng, cũng sẽ không vì thân phận mà thay đổi tâm ý. Tiểu Thất nàng là của ta, vĩnh viễn đều là như vậy, ta không muốn xa cách.” Sở Vân Mộ nhìn nữ tử tóc dài trong ngực, ánh mắt mềm mại như ánh trăng.
Nhìn vào mắt hắn Mộc Thất không thấy được nửa điểm hiềm khích, ánh mắt của hắn trong suốt như nước, chỉ có hình bóng của nàng.
A Sở của nàng, chỉ có nàng mới biết được nhu tình của hắn*......
*nhu tình= ôn nhu + tình cảm
Hắn có thể dung túng nàng vô hạn, có thể lập tức xuất hiện vào thời khắc nàng gặp nguy hiểm, vì nàng độc bá một phương, chỉ vì muốn nàng ở bên cạnh hắn.
Mộc Thất nhàn nhạt cười, quyết định không nói cho hắn biết tin tức kia.
Nàng tuyệt đối không thể chết, nàng phải chung sống cùng hắn, từ nay về sau nàng muốn mang đến cho hắn một cuộc sống vui vẻ!
**
Từ ngày đó, Mộc Thất và tàng thư cát tìm các sách cổ điển tịch, tìm tất cả các thông tin liên quan đến nguyền rủa.
Nàng không thể để A Sở hi sinh tính mạng của mình, cũng không ngồi chờ chết như vậy! Nàng muốn bình yên vô sự sống cùng hắn, nàng còn muốn mang theo đứa bé của hai người cùng đi ngắm nhìn núi non thơ mộng, nàng không thể chết được!
Đản Hoa đang ngồi trên đầu vai Trầm Thu, nhìn chủ nhân ném các loại dược liệu vào đỉnh Không Động, vận công chế thuốc.
Sau đó, nhìn chủ nhân thở dài lần thứ bốn mươi chín sai Trầm Thu lấy thuốc trong đỉnh vức đi, lầm bầm bỏ lại một đống sách thuốc, cầm sách ở một đống khác xem......
Trầm Xuân thở dài, đây là tiểu thư sau khi bị vương gia thu thập, quyết định nghiêm túc luyện tập, luyện ra loại độc dược đi đối phó Vương Gia sao?
Không phải đã gả cho nam tử phúc hắc như Vương Gia rồi sao, làm vậy thật phí tâm phí sức......
“Tiểu nha đầu!” Ngoài cửa vang lên tiếng Nhiên Ông gọi.
Trầm Xuân chỉ thấy một bóng áo đen nhảy vào trong phòng, ngay sau đó, cửa ngay lập tức bị đóng chặt nhốt bọn họ bên ngoài.
“Được rồi được rồi, nếu nguyền rủa trong cơ thể ngươi có thể nhờ chút thuốc đỉnh Không Động luyện ra mà cởi bỏ, lão gìa Mông Trần kia cũng đâu phí sức, góp cả mạng già vào!” Nhiên Ông để ly trà xuống, cầm lên quả đào cắn một cái nói.
Mộc Thất bỏ lại sách thuốc, đi tới trước mặt Nhiên Ông hung ác nói: “Xú lão đầu, ý của người là để con ngồi đây chịu chết sao? Còn nữa, mấy ngày vừa rồi người vô tung vô ảnh biến đi đâu mất, trong ngày đại hôn đồ đệ của người suýt nữa bị vùi trong băng động ở núi Côn Lôn, lại không biết mình tại sao lại chết, người cũng chả biết!”
“Sư phu như ta làm sao lại có một đệ tử thích gây chuyện như con, đến động phòng hoa chúc con cũng trì hoãn! Thiệt cho ta từ xa mang đến linh đan diệu dược!” Nói xong, Nhiên Ông kết tay tạo thành liên hoa ấn, vận công ở tay bắn một viên thuốc vào trong miệng Mộc Thất.
Mộc Thất che cổ họng, thầm nói không hay!
Không biết người sư phụ này lại cho nàng ăn thứ gì! Lần trước cho nàng ăn Tẩy Tủy Đan làm nàng đau đến suýt chết, lần này là cái gì...... tư âm......
Hắn lại đang giở trò gì!
Mộc Thất ngồi dưới đất, chỉ cảm muốn ngất xỉu, nhưng trong lòng dần dần thanh tỉnh, thân thể cũng có hơi sức.
Nhiên Ông nghiêm túc nói: “Đây là bảo bối của đệ tộc Giao Nhân, chỉ có một viên, giúp con kéo dài tính mạng.”
“Có thể kéo dài tánh mạng bao lâu?” Mộc Thất ho khan một cái hỏi.
“Hai năm.” Nhiên Ông vuốt bím tóc trên cằm: “Trong ba năm này, chúng ta chúng ta có thể tìm biện pháp hóa giải nguyền rủa......”