Edit Hoa Trong Tuyết
Nàng quay đầu lại nhìn Sở mỹ nhân nghiêm trang, bày ra dáng vẻ nhu tình, không hề giống như đùa giỡn......
Nhưng bây giờ là giữa ban ngày, còn muốn động phòng hoa chúc! Không phải hắn sẽ thật sự không nhịn được, ăn nàng sạch sẽ chứ?
Nhìn mọi người xung quanh, Mộc Thất không tiện mở miệng nói, Chỉ là đụng đụng sau lưng, lại đụng đụng, tìm thời cơ chuẩn bị nhảy xuống khỏi núi giả trốn đi.
Ai ngờ Sở Vân Mộ đã sớm đoán được suy nghĩ của nàng, lúc nàng tung người nhảy xuống liền ôm lấy eo của nàng, ôm nàng vào lòng xoay mấy vòng, làm cho nàng hết vùng vẫy.
Những người xung quanh thấy cảnh này, lập tức thức thời lui ra.
Sở Vân Mộ ôm Mộc Thất đi về phía gian phòng, hơi thở thơm như hoa lan, chậm rãi nói: “Nếu phu nhân ăn cơm xong rồi, đối với sự chăm sóc trong thời gian gần đây của vi phu nên khen thưởng một phen? Phương thức khen thưởng, vị phu thích thực hiện trên giường.”
Từ góc nhìn của Mộc Thất, nhìn thấy được cái cằm tinh xảo của Sở Vân Mộ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên và đôi con người đang rực lửa cuồng nhiệt.
Nàng không khỏi cúi đầu, trên mặt phiếm đỏ ửng nói: “Ngươi...... ban ngày tuyên dâm!”
Sở Vân Mộ khẽ hôn lên tráng của nàng, cười trêu nói: “Lời này nương tử nói sai rồi, vi phu vì kế hoạch sinh nhi tử mà phấn đấu, đây còn được xem là chính sự.”
Mộc Thất nghe đến hai chữ ‘ chính sự’ này thì á khẩu không nói nên lời, nếu như so về mặt dày với Sở Vân Mộ, còn chênh lệch quá nhiều......
Cố gắng cũng không làm gì được, Mộc Thất thừa nhận mình không có kinh nghiệm trong chuyện này, không thể đảm đương được.
“Khởi bẩm Vương Gia, Vương Phi, phủ Thừa Tướng phái người tới báo, Mộc thừa tướng bị bệnh không xuống giường được, xin Vương Phi trở về phủ thăm!” Nguyên Giáng biết quấy rầy nhã hứng của Vương Gia sẽ không có kết quả tốt, nhưng hắn suy nghĩ đên tầm quan trọng của chuyện này, vẫn phải mở miệng bẩm báo.
Phủ thừa tướng đưa tin tới muốn Vương Phi về thăm bệnh, chỉ là lý do bên ngoài, thật ra là muốn Vương Phi ra tay chữa bệnh cho thừa tướng. Nếu chuyện này bị trì hoãn, chắc chắn sẽ có người dùng chuyện này để làm lý do, làm cho Vương Phi mang tiếng bất hiếu, sẽ không thể phản bác được!
Sở Vân Mộ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt do trong suốt nóng rực hóa thành âm lãnh khắc nghiệt.
Chắc hẳn lần này phủ thừa tướng lại nghĩ biện pháp làm khó Tiểu Thất, ban đầu bọn họ hãm hại Tiểu Thất, chuyện bọn họ ném Tiểu Thất vào Ôn Dịch cốc, hắn còn chưa có tính sổ!
Chỉ là nhìn nữ nhân mình yêu thương ở trước mặt, lửa giận của hắn dần dần bình phục lại. Còn nhiều thời gian, Tiểu Thất đang ở bên cạnh hắn, ai cũng không thể giành được.
“Chuẩn bị xe, Bổn Vương muốn đi cùng Vương Phi.” Sở Vân Mộ nheo lại mắt phượng, lạnh lùng nói.
Mộc Thất từ trong ngực Sở Vân Mộ nhảy xuống nói: “A Sở, lần này tướng phủ gọi ta trở về, nhất định là thái y bó tay hết cách, muốn ta chữa bệnh cho người phụ thân hồ đồ này, không cần lo lắng. Huống chi ta cũng muốn ở lại phủ thừa tướng mấy ngày, chàng đi cùng ta, ta sợ chàng không quen.”
Nàng đương nhiên hiểu thói quen sinh hoạt của Sở Vân Mộ, rất xa hoa lại nhiều quy tắc, không ngại tốn sức tốn thời gian!
Lại nói chỗ ở, gian phòng của Sở mỹ nhân phải rải thảm nhung tơ, nhung tơ phải là hàng thượng đẳng, không nhiễm bụi bậm, giường của Sở mỹ nhân mỗi ngày phải dùng hương nhang hun nửa canh giờ, mà hương nhang này phải được điều chế đặc biệt từ sen ở Vân Nam sau khi hun xong vẫn còn hương sen nhàn nhạt......
Lại nói ăn uống, trà Sở mỹ nhân nhân uống phải là Long Tĩnh thượng đẳng, trà Long Tĩnh này phải hái không quá ba tháng, thức ăn Sở mỹ nhân ăn phải tinh mỹ, quyết không thể có vị cay, dĩ nhiên đồ ăn Mộc Thất nấu là ngoại lệ......
Nàng xuống bếp nấu gì đấy, dù là gián kho tàu, Sở mỹ nhân cũng sẽ vui mừng mà nếm thử......
Một vị tôn thần khó hầu hạ như vậy lại đến sống ở Lãm Phương Viện cảu cô, nàng không biết phải chăm sóc như thế nào!
“Chẳng lẽ đang lúc tân hôn phu nhân lại muốn bỏ lại vi phu, muốn một mình đi ra ngoài gặp mặt nam tử khác mà không muốn vi phu biết?” Sở Vân Mộ nhíu mày: “Huống chi, chỗ nàng sống ở phủ thừa tương không phải là vi phu chưa từng ngủ qua, mấy buổi tối trước ngày thành thân......”
Mộc Thất cảm thấy không ổn, lập tức che miệng của hắn, lập tức phân phó cho Nguyên Giáng: “Cứ theo lời Vương Gia nói mà làm, chúng ta cùng nhau đi, nhanh đi giúp vương gia chuẩn bị đồ đạt, lập tức lên đường!”
“Dạ, vương phi.” Nguyên Giáng đáp lời nói.
**
Mộc Thất thừa nhận, sau khi gặp Sở Vân Mộ, nàng đã trải qua không ít kinh sợ, nhưng sau khi nàng thấy đồ đạt Sở Vân Mộ mang ra khỏi cửa để đi thăm người thân nàng không khỏi chấn động.
Cái này thật sự không phải là dọn nhà, mà chỉ là đi phủ thường tướng ở mấy ngày?
Mộc Thất chỉ vào mấy xe ngựa trước mắt, run rẩy hỏi “Những xe ngựa này bên trong cũng đựng gì thế?”
Nàng cảm thấy, bất luận là Sở Vân Mộ mang theo bên trong mấy trăm ám vệ một đêm tiêu diệt phu thừa tướng, xây lại phế tích, hay là mang theo y phục đủ cho một phủ sử dụng, cũng dư dả......
“Khởi bẩm Vương Phi, ba rương này là y phục, ba rương này là trang sức, ba rương này là hương liệu dùng để tắm rửa, ba rương này là dụng cụ để dùng bữa......” Nguyên Giáng nhanh chóng giới thiệu giống như đã thuộc lòng mọi thứ.
Mộc Thất cảm thấy đau đầu, nàng ngoài mang theo ba nha hoàn Trầm Thu Trầm Hạ Trầm Xuân, chỉ mang theo một rương hành lý, ai biêt Sở Vân Mộ lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, giống như chuẩn bị chuyển phủ!
Cũng may mắn là phủ Nhiếp Chính Vương của hắn cực kỳ lớn, năm ba năm cũng không mang theo hết.
“Tiểu Thất, nên lên đường.” Sở Vân Mộ không chút ngại ngùng ôm lấy Mộc Thất, bước lên xe ngựa hoa lệ trước mặt.
“Buông ra, tự ta đi, nhiều người như vậy!” Mộc Thất đẩy hắn ra nói.
Sở Vân Mộ nghe như vậy nắm lấy cằm của ngàng nói nhỏ bên tai cô: “Nếu Tiểu Thất không nghe lời nữa, vi phu không ngại làm chuyện động phòng tại đây!”
Mộc Thất đỏ mặt cúi đầu, ngồi trên đầu gối của hắn, mặc hắn ôm mình vào trong ngực.
Xe ngựa đến phủ Thừa Tướng, mọi người trong phủ đều ra nghênh đón.
“Tham kiến Nhiếp Chính vương, Nhiếp Chính vương phi!” Mọi người hành lễ nói.
Bên kia, xe ngựa của Tề Vương Phủ cũng đến, từ trên xe bước xuống một nam tử anh tuấn mạnh mẽ và một nữ tử thanh tú mềm mại.
Nam tử này chính là Tề vương Nam Cung Trạm, mà cô gái này không phải Tề Vương Phi Mộc Nguyệt Tình, mà là trắc phi Mộc Nguyệt Ninh.
“Sao không thấy Tình nhi?” Đại phu nhân hỏi.
“Nguyệt Tình bị bệnh, nên không đến được, Bổn Vương muốn để nàng ở lại vương phủ nghỉ ngơi.” Nam Cung Trạm đáp.
“Tề Vương Điện hạ rất có khúc khí, cưới được hai tỷ muội quốc sắc thiên hương.” Mộc Thất cười yếu ớt nói.
Nam Cung Trạm ngước mặt nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mắt, mặc váy màu xanh ngọc như nước chảy, mi nhu khới mày như than, khuôn mặt như hoa đào trong gió xuân, so với lần đầu gặp gỡ lại nhiều thêm vài phần quyến rũ.
Vẻ đẹp của nàng làm đau mắt hắn, cũng làm tim hắn nhói đau.
“Vương Phi quá khen, Nhiếp Chính Vương có thể cưới được cô gái phong hoa tuyệt đại như Vương Phi, đây mới là nhân duyên tốt.” Trên mặt Nam Cung Trạm đầy nụ cười, tay lại siết chặt thành nắm đấm.
“Vương Phi của Bổn Vương tự bản thân Bổn Vương sẽ quan tâm, Tề Vương vẫn nên quản tốt hai phi tử của mình, không nên để nội đấu xảy ra.” Sở Vân Mộ nghênh ngang nắm tay Mộc Thất, dùng truyền âm nói với Mộc Thất: “Giống như Bổn Vương rất quan tâm đến kế hoạch sinh nhi tử, và động tĩnh trong bung Tiểu Thất......”
Mộc Thất ngượng ngùng cúi thấp đầu, hung hăng bấm Sở Vân Mộ một cái.