Editor: Út-Rim.
Sở Vân Mộ nhẹ vớt một cái bánh đưa cho Mộc Thất, khẽ cười nói: Phu nhân nếm thử tay nghề của vi phu, nhận tiện cho đứa nhỏ trong bụng nàng xem một chút món ngon không gì là phụ thân nó không làm được.”
“Hết sức ngông cuồng!” Mộc Thất nhân lúc hắn không chú ý nắm bụi đen thui ở đáy nồi bôi lên khuôn mặt trắng nõn của hắn, cười nói: “Tay của ta bẩn, A Sở bón cho ta ăn đi!”
Mặt của Sở Vân Mộ bị Mộc Thất bôi bẩn, cũng không tức giận chút nào, hắn cưng chiều bón bánh đến trong miệng của tiểu thê tử nhà mình.
Mộc Thất kinh ngạc phát hiện, A Sở làm ra bánh ngải hoàn toàn không có vị đắng trước kia, ngược lại có thêm một chút vị ngọt, hắn có thể dùng những thứ bình thường làm ra món ngon tuyệt vời đến vậy!
“Nhìn bộ dạng Tiểu Thất, bánh của vi phu xem như là làm thành công.” Khóe miệng của Sở Vân Mộ cong lên, đưa tay lau đi vết dầu mỡ ở khóe miệng của Mộc Thất.
A Sở, bên trong chàng cho thêm cái gì vậy?” Mộc Thất cầm bút vội vàng hỏi.
Dựa vào lời nói của Sở Vân Mộ, Mộc Thất ghi lại chi tiết quá trình và nguyên liệu làm bánh ngải, chỉ cần để dân chúng Nghiêu thành nắm vững phương pháp dùng cây ngải làm đồ ăn này, Nghiêu thành xác định sẽ không có người chết đói khắp nơi!
Tới gần sẩm tối, đường dẫn nước bằng ống trúc của thôn Cửu Lý cuối cùng cũng thông suốt, suối nước theo ống dẫn chảy vào chum nước phía sau nhà thuốc, thôn dân liên tục đun sôi nước sau đó dự trữ trong các chum đã được khử trùng, hằng ngày cung cấp cho mọi người uống.
Nhà thuốc chỉ dùng những mảnh gỗ nhẹ dựng thành, giờ đây cũng lập tức xây xong, vùng lân cận có người bị bệnh phong nặng đều bị đưa đến nơi này để chăm sóc và chữa bệnh.
Trước khi trời tối, Mộc Thất triệu tập các thôn dân lấy ra đồ dùng quần áo ở trong nhà dùng nước sôi khử trùng, rắc vôi sống khắp nơi.
Đa số công việc của toàn thôn Cửu Lý đã hoàn thành, Mộc Thất chuẩn bị ngày mai truyền lệnh các dân chúng của Nghiêu thành làm theo thôn Cửu Lý, tiến hàng khử trùng, mở rộng nguồn nước và xây dựng nhà thuốc.
Trước tiên, nàng muốn giải quyết vây cánh của huyện lệnh Nghiêu thành, quyết không thể để cho bọn họ phá hỏng sự tình.
Còn có hai vị thuốc cần tìm để chữa khỏi bệnh phong đó là: kim phúc xà và lôi công đằng.
Nhưng hai loại dược liệu này ở Miêu Cương đúng là khó thấy, tại Nghiêu thành lại rất khó tìm, chỗ dược liệu nàng chuyển đến trị liệu bệnh phong trong đó lại thiếu duy nhất hai vị thuốc này.
Ngày mai xem ra cần phải hỏi dân chúng của Nghiêu thành, dẫn người ra khỏi thành tìm.
Ban đêm, Sở Vân Mộ kéo Mộc Thất vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương cho nàng.
Hôm nay nàng thật sự mệt muốn chết, nằm trên người Sở Vân Mộ không bao lâu đã rơi vào mộng đẹp.
Sở Vân Mộ thấy thiên hạ trong lòng hít thở dần dần chậm đều đặn, liền đặt nàng lên trên giường, lấy ra một lọ thuốc mỡ làm giãn cơ bắp.
Từ trước đến nay giấc ngủ của Mộc Thất đều rất nông, cho nên động tác của Sở Vân Mộ vô cùng nhẹ.
Hắn nhẹ nhàng kéo, xắn tay áo và quần của Mộc Thất lên, bôi thuốc mỡ lên những chỗ xanh tím hôm nay không cẩn thận bị đụng.
Làn da của nàng sau khi dùng qua hoa sen quỷ liền trở nên trơn bóng nõn nà, trắng như nước ngọc, dấu vết xanh tím trên người nàng càng rõ ràng, làm cho Sở Vân Mộ từng trận đau lòng...
Tiểu Thất của hắn luôn bướng bỉnh như vậy, nhưng nếu không phải tính tình của nàng bướng bỉnh, thì cũng không thể lọt vào mắt của hắn...
Trong nha môn xa hoa của Nghiêu thành, lúc này Lý huyện lệnh đang mở tiệc rượu cũng không biết người sắp gặp xui xẻo chính là mình.
Bên này sau khi Trầm Xuân lấy được tin tức của Mộc Thất, hai tay nắm thành quyền, với việc dạy dỗ tham quan ác độc này, nàng tỏ vẻ cực kỳ nguyện ý cống hiến sức lực...
“Thuốc đã chuẩn bị xong chưa?” Lý huyện lệnh lén lút nói với sư gia bên cạnh.
“Huyện lệnh cứ yên tâm đi, ta đã chuẩn bị ổn thoả từ lâu rồi!” Sư gia kề bên tai huyện lệnh thấp giọng nói.
Từ lâu đã nghe nói Đạt Dương quận chúa bộ dạng xinh đẹp như tiên nữ, bây giờ vừa thấy, quả thật là một người lung linh tuyệt vời, dưới cái khăn che mặt kia cất giấu khuôn mặt như ẩn như hiện, thật sự làm cho huyện lệnh ngứa trong lòng.
Trong mật thư Vương thượng dặn dò, yêu cầu hắn đánh thuốc mê làm Đạt Dương quận chúa choáng váng, cướp phương thuốc trị liệu bệnh dịch trong tay nàng, để cho dân chúng Nghiêu thành đều nghĩ cứu bọn họ không phải ngươi người ngoài, mà là Miêu Cương Vương tôn kính.
Còn có chuyện sau khi Đạt Dương quận chúa uống xong thuốc.......Vương thượng cũng không căn dặn...
Như vậy tiểu mỹ nhân tuyệt sắc lắc lư ở trước mặt, không đưa đến bên trong phòng ngủ hưởng thu một lần, chẳng phải là đáng tiếc sao!
“Hôm nay quận chúa đại giá quan lâm đến Nghiêu thành của ta, Lý mỗ cảm thấy thật vinh hạnh! Đến đến, Lý mỗ kính quận chúa một chén!” Lý huyện lệnh liền cố chấp đứng dậy, thi lễ với Trầm Xuân.
Trầm Xuân ngửi ngửi rượu trong chén, Ác! Mùi thuốc rõ như vậy, nghĩ nàng là kẻ ngu hay sao!
Nàng vỗ cái trán, một bộ dạng nhu mì, thản nhiên nói: “Ý tốt của Lý huyện lệnh bản quận chúa xin nhận, nhưng hôm nay đi đường vất vả bị bệnh đau đầu, không thể uống rượu được.”
Sắc mặt của Lý huyện lệnh trầm xuống, ngay lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười, ngồi xuống nói: “Vậy dùng bữa dùng bữa!”
Trầm Xuân nhìn thoáng qua món ngon thịnh soạn trên bàn đều bỏ thêm thuốc mê: đùi dê nướng, bồ câu non da giòn, gà nướng mật ong...
Ngay cả thịt bò cũng phải là thịt ngon được chọn kỹ càng, hiện tại Nghiêu thành gặp tai họa nghiêm trọng như vậy, Lý Mật bản thân hắn là huyện lệnh, vậy mà dám bóc lột máu thịt của dân chúng, cuộc sống quá xa hoa như thế!
Trầm Xuân cười lạnh nhạt, Lý Mật ngươi được lắm, hôm nay lão nương nhất định cho ngươi cửu tử nhất sinh, muốn sống không được, muốn chết không xong!
Nếu không phải muốn thoát tai mắt của Miêu Cương Vương, tránh cho hắn ra tay cản trở kế hoạch của tiểu thư, Trầm Xuân nàng đã tháo Lý Mật thành tám khối từ lâu rồi!
“Ôi chao! Bụng của bản quận chúa cũng không dễ chịu, cái này cũng không ăn được!” Trầm Xuân thay đổi mục tiêu chống huyệt thái dương nói.
Lý Mật nháy mắt với sư gia, ý cười đầy mặt nói: “Vậy cũng được, chúng ta xem ca múa, xem ca múa!”
Sau đó, sư gia vỗ tay.
Mười mấy ca cơ dáng vẻ uyển chuyển đi tới, mỗi người đều eo thon như liễu, giọng nói êm ái dễ nghe như chim hoàng oanh chim phỉ thúy.
Ánh mắt của Trầm Xuân dừng ở khuôn mặt của một ca cơ cuối cùng, mặc dù nàng ta da thịt non nớt, một đôi mắt đẹp trong trẻo như nước, hơn nữa khuôn mặt em bé nhìn qua có chút quen thuộc, còn có bờ vai rộng hơn nữ tử bình thường...
Nha, cái này dĩ nhiên là Nguyên Tái mặc nữ trang!
Thấy Trầm Xuân nhìn mình chằm chằm, Nguyên Tái quăng vài cái nháy mắt quyến rũ cho nàng.
Trầm Xuân vuốt trán, đêm nay sợ là gặp ác mộng rồi!
Vừa rồi nhân lúc Lý huyện lệnh si mê xem ca múa, nàng đã thần không biết quỷ không hay bắn một viên tam côn trung đan vào trong ly rượu của hắn.
Đan dược này không màu không vị, có thể làm cho Lý huyện lệnh tự nhiên rơi vào ngủ say, nhưng sau khi tỉnh lại sẽ như bị ba độc trùng gặm cắn trong óc đau đớn đến khó chịu...
Quả nhiên, Lý huyện lệnh uống xong rượu trong chén...
Lúc này, Nguyên Tái bỗng nhiên nhẹ nhàng tiếp cận Lý Mật, lướt nhẹ vái dài, lộ ra nét mặt tươi cười hoàn mỹ.
Lý Mật bị mê hoặc ngay tại chỗ, gục xuống bàn ngủ say, trong miệng thì thào: “Đẹp lắm......Mỹ nhân...”
“Nô tỳ đỡ đại nhân trở về.” Nguyên Tái đưa Lý Mật đang ngủ say đi đến phòng ngủ.
Lý Mật ngươi được lắm, dám mơ ước nữ nhân của ta, còn dùng ánh mắt mê muội nhìn chăm chú nàng cả một ngày, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị lột da róc xương...
“Phanh” cửa phòng ngủ bị đóng lại, ngọn nến đang cháy, hoàn toàn yên tĩnh, bên trong yên tĩnh đột nhiên truyền đến như tiếng đao mài sát lại cũng như tiếng ván giường lung lay.
“Mọi người uống rượu thưởng thức ca múa đi!” Lời nói của Trầm Xuân phá vỡ yên tĩnh.
Đoàn người chỉ nghĩ Lý đại nhân ở bên trong ái ân, trên mặt đều là ý cười nham hiểm, quay đầu lại thưởng thức mỹ nhân.
Trầm Xuân đánh giá bây giờ tai mắt Miêu Cương Vương phái đến đều đang bảo vệ bên cạnh Lý Mật, không nhịn được khóe miệng hơi hơi cong lên.
Mười ngón tay của nàng đúng lúc này đột nhiên xuất hiện mười cây kim châm nhỏ như sợi tơ, ngay sau đó, nàng phất ta về phía bữa tiệc đúng lúc này vung ra——
Kim châm lướt qua gió nhẹ, vững vành cắm vào trong cổ họng nhóm thân tín của Lý Mật, bọn họ trong nháy mắt liền bị chết do mất khí, ngay cả máu cũng không chảy.
“Người đâu! Tất cả mọi người đều uống say, đưa bọ họ trở về đi!” Trầm Xuân đứng lên, quay đầu lại liệc mắt nhìn xác chết trên bàn, phân phó thị vệ phía sau.
Bên trong phòng ngủ, Lý Mật vừa tỉnh lại đã bị Nguyên Tái điểm huyệt câm, hắn ngồi xổm bên cạnh giường, lấy dao nhọn để vào cổ Lý Mật nói: “Nói! Ngươi dấu mật thư Miêu Cương Vương giao cho ngươi ở đâu?”
Lý Mật vội vàng bò ra ngoài màn, lại đâm vào dao nhọn của Nguyên Tái, cổ họng chảy máu.
Ngay sau đó, tam côn trùng đan trên người hắn bắt đầu phát huy tác dụng, cả người không có chỗ nào không đau...
“Nếu không nói, ta sẽ một đao lột da ngươi, móc cơ, róc xương ra.” Nguyên Tái lấy đao khoa tay múa chân, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
Lý Mật bị dọa đến sắc mặt xanh mét, hắn dùng ngón tay run run chỉ phía giá sách.
Nguyên Tái đi qua tìm, quả nhiên trong ngăn tối ở sau giá sách tìm được ba mật thư dùng vải ngân tàm ti viết.
Nắm trong tay đồ vật, người này cũng không có tác dùng gì mà giữ lại nữa...
Thám tử của Miêu Cương bất luận nhìn qua khe cửa hay là từ phía trên nóc nhà nhìn xuống, đều chỉ thấy ánh nến yếu ớt và khung màn lung lay kịch liệt, xem ra bên trong ngoài cái chuyện này ra, sẽ không có phát sinh khác...
Sau khi Nguyên Tái sử dụng đao pháp khéo léo “Bào Đinh mổ trâu để đối đãi với Lý Mật, lại dùng nước hóa thi để làm tiêu tan thi thể của hắn, chỉ lột để lại một mặt nạ da người sạch sẽ.
Hoàng Cung của Miêu Cương
Miêu Cương Vương thông qua vu thuật biết được tin tức từ thám tử, vung tay áo cười to: Haha.....Quả nhiên Đạt Dương chỉ là một loại đàn bà con gái, với tình hình thiên tai nghiêm trọng còn lây nhiễm dịch bệnh ở Nghiêu thành, cô gia đã từ bỏ từ lâu, nàng có năng lực gì lại có thể cứu vãn được việc đó? Nên ngoan ngoãn giao đồ ra, tránh kết cục bị thân bại danh liệt. Miêu Cương chính là thiên hạ của cô gia, đừng ai nghĩ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cô gia!”
Giữa lúc hắn cười to, bỗng nhiên một trận đau đớn từ ngực truyền đến.
Miêu Cương Vương đẩy mỹ nhân trong lòng ra, chỉ cảm thấy đôi mắt như mờ đi, cổ như bị dây thừng trói buộc...
“Người đâu, truyền thái y!” Miêu Cương Vương lạnh lùng nói.
Trong lúc vô tình Miêu Cương Vương xem đến cánh tay của mình, có từng mảng chấm đỏ phía trên.
Hắn vội vàng kéo tay áo của chính mình, nhưng thấy trước ngực cũng có mảng lớn chấm đỏ, đây là......bệnh dịch!
Trong mắt mỹ nhân là sự kinh sợ và căm ghét bò tới một bên, giọng nói run rẩy lên tiếng: “Vương thượng......Vương thượng người.........Nhiễm bệnh dịch!”