Editor: Hoa Trong Tuyết.
Mộc Thất đặt tay lên vùng bụng vẫn đang bằng phẳng, nghĩ tới nơi này đang có tiểu bảo bảo của nàng và A Sở, đang hình thành một tiểu tử hoạt bát, nàng lại có chút luống cuống tay chân. . . . .
“A Sở, đây là thật sao? Ta thế nhưng. . . . . .” Mộc Thất mới vừa mở miệng, liền bị Sở Vân Mộ cúi đầu chặn lại đôi môi anh đào mềm mại.
Nụ hôn của hắn trằn trọc lưu luyến, êm ái nhẵn nhụi, như như lông vũ chậm rãi rơi xuống, mang theo hương sen ủ trong sương sớm trong veo, Mộc Thất cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm xúc gọi là hạnh phúc.
Trời xanh đã mang một sinh mạng nhỏ giao cho nàng, hiện tại đang thai nghén trong cơ thể nàng, đây là việc hạnh phúc tốt đẹp đến nhường nào. . . . . .
Nàng sẽ trở thành mẫu thân, mà A Sở hắn cũng sắp được làm phụ thân rồi !
Nữ tử mang thai cảm xúc rất dễ xúc động, Mộc Thất trong lúc vô tình ửng đỏ hốc mắt, có loại kích động rất muốn rơi lệ.
“Đừng khóc, Tiểu Thất.” Sở Vân Mộ buông đôi môi của nàng ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ấn lên trán nàng một nụ hôn, cười yếu ớt nói: “Ta sẽ chăm sóc nàng cùng đứa nhỏ trong bụng của nàng thật tốt. Ta sống hai hai đời, giờ phút này là lúc ta kích động nhất, có nàng, ta tìm thấy hạnh phúc trong đời, có đứa nhỏ trong bụng nàng, ta đã tìm thấy ý nghĩa bên trong cuộc sống hạnh phúc này. Cám ơn nàng vì ta đã làm nhiều như vậy, Tiểu Thất, thê tử của ta. . . . . .”
Mộc Thất ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Sở Vân Mộ, trong con ngươi của hắn hiện lên ánh sáng nhẹ nhàng, giống như trăng tròn chiếu sáng nước hồ, yên tĩnh. . . . . .
Nàng đưa tay ôm lấy eo của Sở Vân Mộ, vùi đầu vào lồng ngực của hắn: “A Sở, ta cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho chàng, bởi vì chàng là trượng phu của ta, ta và bảo bảo cả đời này chỉ nhận định một người là chàng!”
Nói xong, Mộc Thất khẽ vuốt bụng, cười đến không màng danh lợi: “Chàng nói, nó sẽ là một nhi tử hay là nữ hài đây?”
“Mặc kệ là nhi tử hay là nữ hài, chỉ cần là đứa nhỏ nàng sinh, ta đều sẽ yêu nó giống như yêu nàng vậy, sẽ bảo vệ nàng và đứa nhỏ cả đời.” Sở Vân Mộ đặt tay lên tay của Mộc Thất, giống như muốn dùng cảm xúc cảm nhận sự tồn tại của tiểu hài tử.
“Ai nha!” đứa nhỏ trong bụng Mộc Thất giống như biết được cha mẹ đang ở bên cạnh, chợt khẽ nhúc nhích.
Loại cảm giác này rất là yếu ớt, nhưng lại chân thật tồn tại, sức lực nhỏ xíu động đậy dưới lòng bàn tay của nàng, hóa thành dòng nước ấm đọng lại trong lòng Mộc Thất.
“Thế nào? Có phải bụng không thoải mái?” Sở Vân Mộ bởi vì nghe Mộc Thất kêu lên một tiếng, lập tức gấp giọng hỏi thăm.
“Ta không sao, chỉ là cảm thấy vật nhỏ trong bụng đang hoạt động, nhỏ như vậy đã nghịch ngợm hiếu động, nói không chừng sau này chính là một tiểu tử gây phiền toái khắp nơi!” Âm thanh của Mộc Thất mang theo chút trách cứ, nhưng khóe miệng lại cong lên mấy phần.
“Đứa nhỏ của Sở Vân Mộ ta, tự nhiên muốn khi dễ ai liền khi dễ người đó, nếu ai dám ức hiếp nó, phụ thân nó nhất định làm chỗ dựa cho nó, khiến cho cha mẹ của người khi dễ nó cũng nhận không ra con mình!” Sở Vân Mộ cưng chiều vuốt ve bụng Mộc Thất, bá đạo nâng lên khóe môi nói.
“Oanh! Chàng như vậy là dạy hư bé con, nếu sau này bảo bảo được dạy dỗ tính tình giống như phụ thân của nó, ngang ngược càn rỡ lại một bụng đen tối, ngộ nhỡ về sau trưởng thành không ai muốn thì làm thế nào?” Mộc Thất hừ một tiếng, đôi tay chặn lại bàn tay đang đặt trên bụng của nàng.
Đây là đứa bé thai nghén trong bụng nàng, nhất định phải nghe theo nàng!
“Yên tâm, chắc chắn sẽ có một người đặt biệt giống như tiểu Thất nàng sẽ thu lưu nó. . . . . .” Sở Vân Mộ chạm khẽ lên môi Mộc Thất, lạnh nhạt nói.
Ôm nương tử của mình trong ngực, cuộc đời này của Sở Vân Mộ chưa từng trải qua hạnh phúc như vậy, tiểu Thất và đứa bé cho hắn một mái nhà.
Mộc Thất xuất hiện, giống như ánh mặt trời hòa tan băng tuyết lạnh lẽo trong lòng hắn.
Sở Vân Mộ ôm người trong ngực, dịu dàng nói: “Lúc nàng gả cho ta đã nói qua, nếu một ngày chúng ta có đứa nhỏ, ta sẽ dùng hết cả đời yêu thương che chở nó, để cho nó trải qua cuộc sống ấm áp hạnh phúc nhất. Ta đã từng sống trong bóng tối mấy chục năm, nơi đó không có ấm áp, không có thân tình, không có yêu thương, thậm chí ngay cả nhân tính cũng không. . . . . . ta sẽ đền bù tất cả những tiếc nuối của ta cho nó, để nó trở thành một người ấp áp nhất. . . . . .”
Mộc Thất mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, vươn tay tìm khuôn mặt của Sở Vân Mộ, ngẩng đầu lên hôn lên mặt hắn, cọ cọ vào lồng ngực của hắn nói: “Hiện tại đã không còn giống, bây giờ chàng đã có ta và bảo bảo, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh chàng, sẽ không để chàng một mình cô độc trong bóng đêm A Sở, nếu như ta gặp chàng sớm một chút thì tốt biết mấy, như vậy ta sẽ khổ cùng chàng, cùng nhau đối mặt nguy hiểm, cũng sẽ không giống như bây giờ, chỉ có thể vì quá khứ của chàng mà đau lòng. . . . . .”
Sở Vân Mộ cởi áo choàng xuống, đắp lên trên người Mộc Thất, hắn đã là người hạnh phúc nhất thế gian, có thê tử như thế, hắn còn đòi hỏi gì?
Mộc Thất nhô đầu ra khỏi áo choàng, mở trừng hai mắt nói: “A Sở, chàng còn chưa từng nghe ta hát đúng không ?”
Sở Vân Mộ híp mắt phượng, nhàn nhạt trả lời: “Tự nhiên là chưa nghe, chỉ là vi phu đã biết âm thanh êm tai du dương của tiểu Thất lúc trên giường. . . . . .”
Mộc Thất nhanh chóng vươn tay che kín miệng hắn, mắc cỡ đỏ mặt nói: “Bị bảo bảo nghe được, có biết xấu hổ hay không!”
Thấy Mộc Thất cẩn thận khắp nơi, dáng vẻ giống như tiểu hồ ly xù lông, Sở Vân Mộ cười nói: “Được, vi phu không trêu chọc nàng. Nơi này không có người khác, nàng hát cho cả nhà chúng ta một bài đi, ta muốn nghe. . . . . .”
“Được.” Mộc Thất chọn một tư thế dễ chịu nằm trong ngực Sở Vân Mộ , hát một khúc ca dao kiếp trước đã từng nghe.
“. . . . . . Người mềm yếu là sai, động tình cũng là sai lầm, cần gì giải thích vơi ai vì sao lại thế, cho dù nhiều quanh co, con đường phía trước nhiều nhấp nhô, để cho ta vì người xông qua từng cửa ải, tự tay ta giao ra nhân quả thiện ác, cũng không có do dự. . . . . . chữ tình như thần binh lợi khí, ai có thể chống đỡ, buông tay hay không buông tay, đèn đuốc sáng trưng trời cao biển rộng chỉ còn ta và ngươi. . . . . .”
Ngoài xe ngựa, Trầm Xuân ngoắc ngoắc Trầm Hạ ngoắc nói: “Ngươi nghe! Tiếng hát của tiểu thư là âm thanh dễ nghe nhất mà ta từng nghe qua!”
“Vậy mặt ta có phải là khuôn mặt dễ nhìn nhất mà ngươi từng gặp?” Nguyên Tái chợt chặn trước mặt Trầm Xuân, khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mặt của nàng, khóe miệng dâng lên nụ cười rực rỡ.
Trầm Xuân liếc mắt một cái nói: “Không phải!”
“Cái gì?” Trên mặt Nguyên Tái tràn đầy mất mác, sau đó chuyển thành tự nói lảm nhảm, đuổi theo phía sau Trầm Xuân không ngừng hỏi: “Tiểu gia hỏa đẹp mắt nhất mà ngươi từng gặp rốt cuộc là ai? Tiểu gia muốn giết hắn, lột da hắn giắt trên tường thành! Bằng không ngươi gả cho ta đi! Nhìn nhiều sẽ thành thói quen, ta đảm bảo về sau ngươi nhắm mắt mở mắt trong đầu đều là hình dáng soái khí của ta!”
“Ngươi. . . . . . tự luyến cuồng!” Trầm Xuân cảm thấy, dùng từ tiểu thư hình dung Nhiếp Chính vương để nói Nguyên Tái không hề quá đáng chút nào!
Nhưng Nguyên Tái vẫn đuổi theo không buông, phải hỏi cho ra.
Trầm Xuân bị hắn phiền đến không chịu được, không thể làm gì khác hơn là thuận theo hắn nói “Đúng đúng đúng, người là người đẹp trai nhất ta từng thấy, vậy được rồi chứ?”
Lúc này Nguyên Tái mới hài lòng cười, chỉ là nụ cười có chút giảo hoạt: “Ngươi nói ta là người đẹp nhất trong lòng ngươi, vậy thì ta cho rằng ngươi yêu thích ta rồi. Ngươi đã yêu thích ta, không bằng dứt khoát gả cho ta đi!”
“. . . . . .” Trầm Xuân hơi sững sờ, ngừng một chút một cái khay trong tay bay về phía hắn.
**
Hôm sau trời sáng, đoàn người của Mộc Thất cuối cùng cũng đến Nghiêu thành.
Từng đợt âm thanh gào khóc truyền vào tai, Mộc Thất vén rèm xe lên, thấy nhà cửa ven đường cỏ dại mọc đầy, khắp nơi đều là giấy tiền vàng mã, còn có đứa bé quần áo rách rưới ngồi cạnh thân thể mẫu thân đã mất gào khóc. . . . . .
Nghe thấy âm thanh khóc thê lương của đứa trẻ, trái tim Mộc Thất không khỏi chua xót, nàng hiện tại đã là mẫu thân, cho nên đối với tình cảnh của những đứa trẻ này càng thêm nhạy cảm.
Đối với người khác mà nói, nơi này chết đi một nữ nhân cũng là bình thường, nhưng đối với đứa bé không nơi nương tựa mà nói, chính là mất đi cả thế giới!
Mộc Thất thả màn xe xuống, phân phó thi vệ bên ngoài: “Trầm Hạ, dẫn người đưa mẫu thân của đứa bé kia đi chôn, tìm giúp đứa bé kia một gia đình trong sạch, chuyện mai táng không cần làm trước mặt nó. . . . . .”
“Dạ!” Trầm Hạ lập tức đáp.
“Đợi chút.” Mộc Thất chợt kêu nàng: “Người của đoàn xe đã uống thuốc phòng bệnh chưa?”
Trầm Hạ đúng sự thật nói: “Đều đã uống.”
Lúc này Mộc Thất mới yên lòng, từ khi đến đây nàng đã quan sát, những dân chúng mắc bệnh này đều có biểu hiện mặt hóp lại giống như mặt dơi, tay chân gầy guộc lộ xương.
Ở hiện đại nàng đã tiếp xúc với không ít bệnh nhân mắc bệnh phong, người bị bệnh này mắt chảy mủ, cả người đều đau nhức, tinh thần hốt hoảng, bệnh trạng vô cùng thảm.
Nàng cũng đã từng nghiên cứu bệnh này, cũng đã chữa khỏi cho không ít bệnh nhân.
Chỉ là những người mắc bệnh mặc dù sẽ trị hết, nhưng sẹo lưu lại trên người thì rất khó phai đi, cần trị liệu trong thời gian dài mới có thể khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu.
Thuốc dự phòng này là Mộc Thất dùng đỉnh Không Động luyện khi còn ở Miêu Cương vương cung, hôm nay thuốc đã được đưa đến các quận huyện, để bảo đảm ôn dịch không khuếch tán nữa.
Người trong thành nghe nói mỹ nhân của nước Đại Lịch Trăn Dương quận chúa đưa người đến, rối rít quỳ trên mặt đất nghênh đón.
Vương thượng hạ lệnh hỏa thiêu bọn họ, nếu không phải Trăn Dương Quận chúa đi sứ đến đây ra tay cứu giúp, bọn họ hiện tại đến hài cốt cũng không còn!
“Quận chúa a! Cứu lấy chúng ta đi!” Bách tính quỳ xuống đất khẩn cầu.
Lúc này Sở Vân Mộ dùng thân phận thị vệ đứng ở chính giữa, Mộc Thất gọi Trầm Xuân đi vào, thay y phục của nàng, sau đó lấy khăn che kín mặt, sau đó chính mình lại mặc y phục của Trầm Xuân, hai người đổi thân phận.
Cuối cùng, hai người mang mặt nạ của đối phương, hiện tại Trầm Xuân chính là Trăn Dương Quận chúa rồi. . . . . .
Quan lại ở Nghiêu thành đều là thủ hạ của Miêu Cương vương, khó bảo đảm sẽ không ra tay cản trở, lấy phương thức chữa bệnh phong từ trong tay nàng sau đó đoạt đi danh tiếng.
Mộc Thất làm nhục Miêu Cương vương, làm cho hắn cảm thấy nghẹn uất, lại trộm lệnh bài đầm Tiềm Long, lúc này Miêu Cương vương nhất định rất hận nàng. . . . . .
Vì để dễ dàng hành động cũng như tránh tai mắt của kẻ khác, Mộc Thất mới nghĩ ra cách này.
Bách tính thấy một người mặc y phục màu tím, phong thái thướt tha từ trong xe đi ra, hô to Bồ Tát sống tới, Nghiêu thành được cứu rồi. . . . . .
Huyện lệnh Nghiêu thành che dấu bất mãn trong lòng, cười khanh khách tiến lên phía trước nói: “Quận chúa một đường ngựa xe mệt nhọc, hạ quan trước an bài cho người đi nghỉ ngơi.”
Trầm Xuân biết nhiệm vụ của mình chính là đánh lạc hướng tai mắt ở Nghiêu thành, làm cho Miêu Cương vương cũng không có lòng tin đối với dược liệu trị ôn dịch do Trăn Dương quận chúa chế ra.
Nàng nhìn Mộc Thất nháy mắt ý bảo nàng yên tâm, gật đầu theo người của huyện lệnh rời đi.
Hôm nay thân phận của Mộc Thất chỉ là nha hoàn bên cạnh quận chúa, Sở Vân Mộ liền danh chánh ngôn thuận dắt tay của nàng, lần này muốn bảo vệ tiểu thê tử của hắn cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Nguyên Tái thấy một thị vệ tiến lên nắm tay ‘ Trầm Xuân ’, khuôn mặt tối xuống.
Không trách được Trầm Xuân chết sống đều không đồng ý gả cho mình, thì ra bên cạnh nàng đã có một tên mặt trắng nhỏ!
Tên mặt trắng này không phải chỉ cao hơn hắn một chút, cũng tự nhiên hơn hắn một chút thôi sao?
Dầu gì hắn cũng là thống lĩnh của thập tam sát, sao lại có thể bại dưới tay một tên thị vệ nho nhỏ. . . . . .
Trong lòng bỗng dưng ê ẩm cảm giác này xông thẳng vào tim, đây chính là cảm giác vương phi thường nói với vương gia chính là ‘ ghen’ sao? Tư vị này đúng thật là rất khó chịu!
Nguyên Tái hung tợn đi theo phía sau hai người chà sát tay.
Cái gì? Hắn lại dám đặt tay trên hông Trầm Xuân!
Cái gì? Hắn lại dám đến gần nói bên tai Trầm Xuân thân mật nói chuyện!
Cái gì? Hắn lại dám sờ bụng Trầm Xuân. . . . . . !
Nguyên Tái rốt cuộc không nhịn được nữa lửa giận ngập đầu, xông lên kéo cánh tay thị vệ kia, tức giận nói: “Tiểu tử ngươi. . . . . .”
Nhưng khi tay của hắn chạm vào người đối phương, nhận thấy được nội lực thâm hậu của đối phương nhất thời ngẩn đầu. . . . . .
Lão nhân gia người thế nào lại ôm Trầm Xuân. . . . . .
Nguyên Tái đột nhiên nghĩ thông, vỗ đầu một cái, thì ra Trăn Dương quận chúa che mặt lúc nãy mới là Trầm Xuân a!
Nguyên Lẫm ở một bên cười trộm xem náo nhiệt, hắn rất muốn xem tiểu tử Nguyên Tái này bị tình yêu làm cho đầu óc hôn mê, có thể làm ra chuyện gì .
Sở Vân Mộ quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”