Editor: Út-Rim.
Trầm Hạ đang muốn gọi nó về, Mộc Thất liếc mắt một cái nhìn đến một túm lông màu trắng chạy nhảy giữ đám cây cối, lắc đầu nói: “Tạm thời tùy nó đi, mấy ngày nay bắt nó nhịn sắp hỏng rồi, đi ra ngoài cũng tốt.”
Bánh Trôi lười biếng nằm trong mũ áo choàng trên người Mộc Thất, cái tên ngốc kia rốt cục đi rồi, nó Cổ Vương đại nhân có thể thoải mãi mà ngủ nướng, thật thoải mái...
Đi bộ một lúc, Mộc Thất quan sát cỏ cây xung quanh, đây là cây ngô đồng mà Kim phúc xà yêu thích nhất, hơn nữa trong bụi cỏ có vết rắn bò quà, mới vừa để lại, xem ra nơi này là chỗ Kim phúc xà sinh sống.
“Chú ý bụi cỏ dưới chân, đi chậm lại!” Mộc Thất căn dặn.
Đoàn người thu kiếm lại, bước đi càng cẩn thận hơn, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Quả nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng chuông độc đáo ở đuôi của Kim phúc xà.
“Ngao ——!” Một túm lông trắng đột nhiên lao vào bụi cỏ, một lát sau Đản Hoa ngênh ngang ngâm một con rắn toàn thân vàng óng đi tới trược mặt Mộc Thất giành công.
Những con vật có độc này vốn là đồ ăn của Đản Hoa, cho nên bắt chúng không hề tốn sức chút nào.
Mộc Thất nhớ đến lần đó ở Vân Từ sơn trang, Đản Hoa triệu hồi đến rất nhiều con chồn con giống nó đào một cái đường hầm đi xuyên qua dưới chân núi, giờ nàng mới để ý, tiểu gia hỏa Đản Hoa này chính là Thú trung chi vương!
“Đản Hoa tốt lắm, nếu mày có thế bắt được một trăm con Kim phúc xà, từ này về sau bên gối chính là ngươi một con chồn.” Mộc Thất sờ cái đầu nhỏ của nó nói.
Hai mắt của Đản Hoa sáng ngời, như vậy nó rốt cuộc cũng không cần cùng cái xú gia hỏa tranh đoạt địa bàn!
Nó vội vàng gật gật cái đầu nhỏ, ngửa đầu lên trời, phát ra một tiếng kêu to chói tai.
Soạt soạt!
Trong rừng cây ló ra hơn trăm cái đầu nhỏ lông trắng, ngay sau đó xông vào bụi cỏ bắt Kim phúc xà.
Bánh Trôi ngủ trong mũ hiểu được lãnh địa sắp bị xâm chiến, lập tức vỗ cánh bay ra.
Bánh Trôi cũng triệu hồi cổ trùng trăm dạm xung quanh đến, hai đội ngũ một bên bắt Kim phúc xà, một bên đánh cho nó không chạy thoát được.
Linh chồn và cổ trùng đều là động vật có độc, lấy độc trị độc là không thể, chất độc của đối phương sẽ không gây nguy hiểm cho hai đứa nó.
“Chúng ta đi tìm Lôi công đằng.” Mộc Thất rút kiếm giơ lên đi sâu vào trong rừng, xem ra nơi này Kim phúc xà không cần lo lắng.
Đến sườn núi, nơi này mây mù lượn lờ, cảnh tượng trong ngoài mười dặm toàn bộ bị sương mù che lấp trắng xóa.
“Tiểu Thư người xem, đó là vật gì? Trầm Hạ chỉ vào một đám ngũ sắc trong không trung.
Mộc Thất giơ tay lên, chỉ thấy một chút bụi phấn lóe sáng rơi trên tay, đưa lên trước mũi ngửi có một mùi thơm nhẹ.
“Đó là Phượng Vĩ Điệp, đuổi theo!” Khỏe miệng của Mộc Thất hơi cong lên, ra lệnh nói.
Nơi nào có Phượng Vĩ Điệp thì nơi đó sẽ có Lôi công đằng tồn tại, vì Phượng Vĩ Điệp hút nhựa và phấn của Lôi công đằng để sinh sống, Lôi công đằng nhờ vào Phượng Vĩ Điệp để thụ phấn, chúng nó có quan hệ cộng sinh với nhau.
Nhóm thị vệ đi theo Phượng Vĩ Điệp, quả nhiên ở trong sơn cốc tìm thấy mảng lớn Lôi công đằng.
“Chờ chút, trước khi chặt Lôi công đằng mọi người phải đeo bao tay vào! Mộc Thất rất hiểu loại thực vật này, lớp vỏ bên ngoài của nó sẽ khiến cho người ta bị dị ứng, sau khi chạm vào hai tay sẽ bị nổi đầy những đốm đỏ, phải làm tốt biện pháp cách ly mới được.
Mộc Thất lấy lên một ít bùn đất đặt ở trước mũi ngửi, làm sao bùn lại có mùi hoa sen? Lôi công đằng khác hẳn với loại cây thông thường, chỉ có bùn sen chính là phân bón tốt nhất, chẳng lẽ có người trông coi Lôi công đằng này?
Nhưng dọc đường đi qua nàng vẫn chưa phát hiện có người ở trên núi, mà ngay cả đường lên xuống núi cũng không có!
“Láo xược! Chưa cho phép, ai dám động vào đồ của lão thân! Đáng chết!” Giữa không trung vang lên giọng nói phẫn nộ của lão bà.
Người nay căn bản không có ở đây, bà ta dùng thuật Huyền Minh ngàn dặm truyền âm!
Loại võ công này nàng chỉ nghe sư phụ Mông Trần nhắc đến một lần, võ công này thuộc loại âm, chỉ có nữ tử mới có thể tu luyện, nhưng tu luyện cái này tốc độ già đi lớn hơn gấp mười lần người bình thường.
Thế gian có nữ tử nào nguyện ý khiến cho thanh xuân khuôn mặt xinh đẹp của chính mình biến thành một lão bà bình thường? Cho nên loại võ công này có rất ít người tu luyện, cơ hồ trên thế gian này không còn có người tu luyện.
“Lùi lại!” Mộc Thất phát ra mệnh lệnh, nếu Lôi công đằng này thuộc về người đang nói kia, nàng càng không dễ dang bỏ qua chúng nó!
Mọi người vừa lùi về sau vài bước, Chỗ vừa đứng liền rơi xuống mấy cây ngân châm, những ngân châm này toàn tôi độc, cắm sâu vào trong ba tấc đất, nếu đâm vào trong cơ thể, hậu quả có thể đoán được...
Lúc này, một người mặc bố y, lão bà đầu đầy tóc bạc xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mộc Thất tiến lên phía trước, nét mặt mỉm cười nói: “Vãn bối không biết ngài là chủ nhân của Lôi công đằng này, quá đắc tội rồi. Chẳng qua hiện tại dưới chân núi bệnh dịch đang hoành hành, cần gấp Lôi công đằng làm thuốc dẫn, không thể chậm một giây, còn xin tiền bối cho ta một đám.”
Bà bà tóc bạc dường như không nghe thấy Mộc Thất nói, đánh giá từ đầu đến chân của Mộc Thất, chậm rãi nói: “Lúc cả nước nguy nan vậy mà lại để cho một cô nương đến hỗ trợ, tên Miêu Cương Vương vô dụng kia thật sự là đến số, cách cái chết không xa rồi!”
Xem ra vị lão nhân này cũng không có thiện cảm với Miêu Vương Cương, Mộc Thất đành phải vuốt lông nói: “Miêu Cương Vương chắc chắn đã nhiễm dịch bệnh, trốn trong tẩm cung không dám gặp người. Ta cũng là một người thầy thuốc, nơi này bùng phát dịch bệnh, ta tự nhiên nên cống hiến một phần sức lực của chính mình. Từ đầu tới cuối, ta giúp không phải Miêu Cương Vương mà là ngàn vạn dân chúng của Miêu Cương”
“Ha ha ha ha.....Nói vậy bệnh của lão gia hỏa Miêu Cương Vương kia chính là ngươi ra tay! Hai mươi năm qua ngươi là người thú vị đầu tiên lão nhân gặp! Lão bà chậm rãi tiến đến, lẩm bẩm nói: “Lời nói và việc làm của ngươi thật ra rất giống một người, rất giống hắn...”
Mộc Thất thấy bà bà tóc bạc nở nụ cười, lập tức dò hỏi: “Một khi đã như vậy, tiền bối bằng lòng cho ta mang một đám Lôi công đằng xuống núi cứu người?”
“Không thể”! Lão bà nắm chặt quảng trượng trong tay, chỉ vào Mộc Thất nói: “Muốn mang Lôi công đằng đi vẫn có thể, bọn họ đi, ngươi ở lại!”
Nguyên Lẫm thấy tình thế lập tức tút kiếm ra khỏi vỏ, che ở trước người của Mộc Thất: “Gia chúng ta có lệnh, ai dám chạm vào một sợi tóc của Vương phi, giết không tha!”
“Vương phi?” Lão bà híp mắt đáng giá nữ tử trước mắt, tiểu nha đầu này vậy mà đã lập gia đình?
Trầm Hạ yếu ớt mở miệng: “Đúng vậy, tiểu thư nhà ta chính là Vương Phi của Nhiếp Chính Vương Đại Lịch Quốc.”
“Tiểu tử Sở Vân Mộ kia?” Lão bà nở nụ cười vài tiếng nói: “Năm đó lúc lão thân vì hắn trừ bỏ hàn độc, lông của hắn còn không có mọc hết đâu!”
Mộc Thất sững sờ, người này vậy mà lại biết A Sở?
“Tiền bối, chẳng biết có thể vừa đi vừa nói chuyện được không?” Mộc Thất lệnh cho mọi người đứng tại chỗ, chính mình đi lên phía trước.
Bỗng nhiên lão bà chụp mạnh huyệt của Mộc Thất, hai tay nhanh chóng lướt qua mấy chỗ đại huyệt trên cánh tay của nàng.
“Ngươi...” Đám người Nguyên Lẫm muốn ra tay, Mộc Thất ra tiếng ngăn lại.
Ánh mắt của lão bà hết sức ngạc nhiên, giọng run rẩy nói: “Trên người của ngươi làm sao có thể có võ công của hai người Trần Mông và Nhiên Ông, còn trúng vu thật nguyền rủa làm cho người ta chết sớm?”
Mộc Thất cười nhẹ: “Hai người này đều là sư phụ ta, đều muốn truyền thụ võ công cho ta, về phần vu thuật nguyền rủa kia, từ nhỏ ta đã có nó.”
Trong mắt lão bà ngấn lệ, bỗng nhiên nắm lấy tay Mộc Thất nói: “Ngươi còn sống.....Ngươi còn sống ư!”
Lão bà dẫn Mộc Thất đi vào một ngôi nhà gỗ, nói rõ tất cả với nàng.
Hóa ra ba mươi năm trước nàng chính là Độc Dược Tiên nổi tiếng tứ quốc, thông thạo dùng độc và thuốc giải, giết một người hay cứu một người với nàng mà nói dễ như trở bàn tay.
Nhưng hai mươi mấy năm trước, một lần nàng làm nhiệm vụ thất bại, chủ thượng cũng bởi vậy mà biến mất khỏi thế gian. Từ đó vè sau, nàng ẩn cư ở núi Vân Đài của Miêu Cương, khổ tâm tu luyện Huyền Minh thuật, để có một ngày vì chủ thượng báo thù...
Mộc Thất đáng giá dung mạo già nua tóc bạc của Độc Dược Tiên, hiện tại nàng bất quá chỉ hơn bốn mươi tuổi, lại già nua như lão bà trăm tuổi.
Rốt cuộc dịch nhân của nàng cường đại ra sao, làm cho nàng không tiếc tu luyện Huyền Minh thuật cực kỳ âm độc này?
“Dược Tiên tiền bối, ngày vừa nói “nàng còn sống” đến tột cùng là có ý gì?” Mộc Thất khó hiểu hỏi.
Độc Dược Tiên buôn tiếng thở dài trong không khí: “Ngươi chính là nữ nhi mà chủ thượng đau lòng nhất! Năm đó ngươi biến mất bên trong loạn chiến, chúng ta đều nghĩ ngươi táng thân trong lửa chiến, không thể tưởng tượng được ngươi như thế còn sống!”
Tiền bối sao dám xác định thân phận của ta như vây?” Mộc Thất hoài nghi truy hỏi.
“Bởi vì ta biết, nguyền rủa này là quốc sư Ám Dạ của Miêu Cương hạ trên người mẫu thân của ngươi, đây là trường hợp duy nhất thế gian này, vả lại giọng điệu và khả năng y thuật tinh thông cực kỳ giống với chủ thượng lúc trước!”
Độc Dược Tiên đứng lên, quỳ gối trước mặt Mộc Thất, cung kính nói: “Tiểu chủ tử ở trên, xin hãy nhận một lạy của thuộc hạ!”
Mộc Thất vội vàng nâng Độc Dược Tiên dậy, nhưng nàng kiên quyết quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Nếu tiểu chủ tử không nhận chủ thượng, lão thân tuyệt đối không đứng dậy!”
“Được, ta đáp ứng ngươi, ta thừa nhận thân phận của mình. Bất quá mẫu thân của ta là thánh nữ Thần Vu của Tuyền Kỳ quốc, ngươi dù sao cũng phải nói cho ta biết phụ thân của ta là ai? Hắn đã chết như thế nào?” Mộc Thất vỗ Độc Dược Tiên ở một bên ngồi xuống.
“Việc này nói ra rất dài dòng, về sau ta sẽ chậm rãi nói cho tiểu chủ tử, hiện giờ ngươi có thai, tuyệt không thể lo lắng mà động thai khí. Nếu tiểu chủ tử đã muốn, vậy ta sẽ xuống núi.” Độc Dược Tiên thở dài một tiếng nói.
“Tiền bối, đa tạ ngươi đồng ý xuất thủ cứu giúp!” Mộc Thất rất vui mừng, có vị Độc Dược Tiên hỗ trợ, nàng quả thực nắm chắc việc trị liệu bệnh phong cho dân chúng Nghiêu thành!
“Tiểu chủ tử gọi ta là bà bà được rồi, từ nay về sau, lão thân chỉ đi theo một mình tiểu chủ tử.” Độc Dược Tiên thu dọn sách thuốc của nàng mấy năm qua, thu dọn qua loa một cái tay nải, sau đó một trận lửa đốt sạch nhà gỗ.
Tuy rằng nhìn cử chỉ của Độc Dược Tiên như bà lão, nhưng bước đi của nàng nhẹ như bay.
Đoàn người cầm Lôi công đằng theo đường cũ xuống núi, bên kia, Đản Hoa và Bánh Trôi giằng co lúc lâu, dưới chân của hai tên tiểu tử xác của Kim phúc xà xếp thành núi nhỏ.
Đản Hoa một lòng muốn độc chiếm cái gối của Mộc Thất, mà Bánh Trôi lại không cam tâm ngủ trên đất...
Hai tiểu tử kia nhìn nhau chằm chằm lại muốn đứng lên đánh nhau, vừa lúc Mộc Thất tới kịp quát một tiếng ra lệnh gọi chúng nó lại: “Dừng!”
Độc Dược Tiên đánh giá hai tiểu tử kia có chút vừa lòng, nói: “ Không hổ là tiểu chủ tử, trăm ngàn năm khó có được một Linh Điêu Vương và Cổ Vương Miêu Cương có thể vì ngươi nghe lệnh.”
Mộc Thất bất đắc dĩ xách hai tiểu tử kia lên, Nguyên Lẫm đếm qua Kim phúc xà trên mặt đất, trái phải hai đống đều là năm mươi con.
“Cái này các ngươi không lời nào để nói chứ!” Mộc Thất cười nói.
______
Bên này Nghiêu thành, Triệu Tà và một đám vu sư đã tìm đến cửa, nghênh đón bọn họ là Thập Tam Sát đã mai phục từ sớm.
Sở Vân Mộ mặc y phục màu bạc ngồi trên lưng ngựa, trên mặt đeo một cái mặt nạ, nhàn nhã mở miệng nói: “Rốt cuộc đã tới, người có thể làm cho ta chờ lâu như vậy, ngươi thật đúng là người đầu tiên.”
“Ngươi là ai? Chúng ta tìm Đạt Dương quận chúa.” Triệu Tà đánh giá tỉ mỉ nam tử trước mặt nói.
“Chỉ bẳng các ngươi, cũng dám đến đây giết Đạt Dương quận chúa? Ta nghĩ lão gia hỏa Miêu Cương Vương kia bị dịch bệnh làm cho đầu óc mê muội rồi, như thế mới không biết tự lượng sức mình!” Sở Vân Mộ có chút nhàn nhã chơi đùa Vân Thất kiếm trong tay.
Trong lòng của Triệu Tà ngẩn ta, sao người này có thể biết được chuyện trên cơ thể Vương nhiễm dịch bệnh? Chẳng lẽ bệnh của vương thượng là do hắn động tay!
“Đúng như ngươi nghĩ, ta làm cho lão gia hỏa kia mắc dịch bệnh, với ta mà nói giết hắn thì không còn thú vị nữa, bản thân ta muốn cho hắn chứng kiến chính mình cả người thối rữa, dáng vẻ tứ chi vặn vẹo, như vậy mới thú vị chứ...” Khóe môi của Sở Vân Mộ hơi cong lên, đôi mắt hiện lên tia máu ý cười châm biếm.
“Vương thượng và ngươi không oán không thù, vì sao ngươi phải hạ độc thủ như vây?” Triệu Tà hỏi.
Không oán không thù?
Sở Vân Mộ cười lạnh lùng, cái lão gia hỏa này muốn hại Tiểu Thất, chỉ dựa vào điều này, thiên đao vạn quả cũng không quá!
Đột nhiên, trong tay Triệu Tà nhiều thêm một cây roi mền có móc vàng, mỗi một chỗ nối của roi mềm kia đều có lưỡi kiếm độc, chỉ cần làm bị thương một chút liền mất mạng ngay lập tức!
Triệu Tà vung roi trong tay, roi mềm như một con rết giương nanh múa vuốt tập kích bất ngờ đến Sở Vân Mộ.
Sở Vân Mộ lười biếng nghiêng người, tránh đi công kích của hắn, ngay sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ, một đao chặt đứt roi mềm của Triệu Tà.