Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 21: Chương 21: Nụ hôn đầu tiên bị đoạt




Sở Vân Mộ phi thân nhảy xuống núi giả, vươn tay nắm cằm Mộc Thất, mắt phượng đánh giá nàng, chậm rãi nói :"Bổn vương thực nhìn không ra nha đầu ngươi đến tột cùng có gì tốt, diện mạo này so với bổn vương thực kém một chút."

Hắn dùng tay nắn bóp mặt nàng thành các loại hình dạng, nói tiếp:"Trắng noãn mềm nhẵn, làn da này có thể tạm coi được."

Đây là ăn đậu hũ của nàng a!

Mộc Thất trong lòng thầm mắng Sở Vân Mộ này vô sỉ đến biến thái, cười khanh khách nói :"Vương nói rất đúng, coi trọng người của ta nhất định là đầu óc có vấn đề.

"Ân" Sở Vân Mộ một tay đặt trên thắt lưng Mộc Thất, kéo nàng đến trước người, cúi đầu chôn ở cần cổ của nàng, hô hấp phun vào cần cổ nàng gây cảm giác tê ngứa.

"Ngươi là đang nói bổn vương đầu óc có vấn đề?" Một trận thanh âm u lãnh truyền vào tại Mộc Thất.

Mộc Thất đầu óc trống rỗng, hôm nay mặt trời mọc từ phía đăng đông sao? Sở Vân Mộ đầu óc không bị hỏng chứ? Hắn đây là đối với nàng thông báo sao?

Sự thật chứng minh, hắn không uống rượu, đầu cũng không bị hôn mê, thế nhưng lại ... Thật sự là làm cho nàng không thể tiếp thu được.

Một trận tiếng bước chân vội vàng từ xa truyền đến, Sở Vân Mộ ngừng một chút nói :"Nơi đây không nên ở lâu."

Hắn ôm thắt lưng Mộc Thất, dùng khinh công theo hướng nam bay đi, tựa hồ cũng không có ý định giải huyệt đạo cho nàng.

"Vương, ta có thể tự đi được, ngươi có thể giải huyệt đạo cho ta được không?" Mộc Thất nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không được." Sở Vân Mộ nhếch môi, có chút hài lòng Mộc Thất :"Quá gầy, bổn vương không thích, nhớ ăn nhiều một chút."

Mộc Thất nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn của yêu nghiệt trước mặt, hận không thể một ngụm cắn hắn một cái máu tươi đầm đia!

Cuối cùng, Sở Vân Mộ ôm Mộc Thất lên cỗ xe ngựa, lệnh cho Nguyên Giáng :"Xuất cung."

Mộc Thất giật mình, vội vàng nói :"Không được, ta còn phải luyện dược cho thái hậu ...."

Sở Vân Mộ ngắt lời nói :"Bổn vương đã phái thái y dựa theo phương thuốc ngươi chế cho thái hậu, không cần ngươi phải làm."

"Kia...Còn bạch điêu của ta đang ở trong cung!" Mộc Thất không thuận theo nói.

Sở Vân Mộ giơ tay chỉ chỉ, chỉ thấy một nắm tròn trắng từ trong góc chui ra, ôm mặt Mộc Thất liếm liếm, thuận tiện lên án hành vi thô lỗ bắt cóc nó của Sở Vân Mộ.

Sở Vân Mộ giải huyệt đạo cho Mộc Thất, đem nàng ôm vào lòng, tìm tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, hai tay gắt gao ôm nàng ở trong ngực.

Mộc Thất hiện tại cả người bị hắn ôm ở trên đùi, tư thế cực kỳ mờ ám, nàng thử đứng dậy rời đi, lại bị hắn giữ chặt.

"Đừng nhúc nhích, bổn vương mệt moit." Sở Vân Mộ đem cằm gác ở trên vai Mộc Thất, vùi đầu hít mùi hương trên vai nàng, không bao lâu hô hấp dần dần vững vàng, ngủ thật say.

Một bàn tay từ ngoài xe vén rèm lên, Nguyên Giáng đem một viên thuốc đặt ở trong lòng bàn tay của Mộc Thất, nhỏ gióng nói :"Mộc cô nương mau ăn viên thuốc này đi, đây là Huyết liên chuyện chế thành Huyết đan, đối với sinh tử cổ có hiệu quả tốt, gia bôn ba trắng đêm, dẫn dắt Thiên tử thập tam sát bao vây tiễu trừ dư đảng Ma cung mới được một viên Huyết đan, ngươi mau ăn đi, đừng cô phụ khổ tâm của Gia.

'

Dứt lời, Nguyên Giáng thở dài một hơi, khép lại màn xe.

Mộc Thất cầm dược hoàn trong tay, liếc mắt nhìn vào sắc mặt tái nhợt đang lâm vào ngủ say của Sở Vân Mộ.

Nếu huyết đan này có thể giảm bớt nổi thống khổ do sinh tử cổ nhiều năm gây ra cho hắn, nếu chỉ có một viên, hắn tại sao phải cho nàng, mà không lưu lại cho mình?

Sở Vân Mộ đối với mình đến tột cùng là như thế nào? Đối với địch nhân, hắn giết không lưu tình, ngày đó, hắn say rượu nhớ tới việc trọng sinh, mẫu thân, Nam CUng Trạm khinh bạc nàng thì hắn là người đầu tiên cứu nàng...

Đến tột cùng thì người nào mới là hắn?

Mộc Thất nhắm mắt lại, đem Huyết đan nuốt vào, đan dược vừa vào miệng, mùi thơm truyền thẳng vào trong tâm.

Nàng mở mắt ra, giữ mặt Sở Vân Mộ, cúi xuống che môi hắn lại, đem Huyết đan đẩy vào miệng hắn.

Môi hắn mềm lạnh như băng, tựa như hai mảnh anh hoa, vị .....Rất tốt, Mộc Thất cảm thấy lần này chính mình cũng không chịu thiệt.

Đột nhiên, Sở Vân Mộ chế trụ hai tay nàng, đem nàng đặt ở dưới thân, phương mâu nhìn nàng lạnh như băng, mang theo vài phần tức giận.

Hắn cường thế, đẩy khớp hàm Mộc Thất ra, đem Huyết đan đẩy trở về trong miệng nàng, bức nàng nuốt xuống.

Nhưng hắn không có lập tức buông nàng ra, mà lại bắt lấy môi nàng, tiến quân thần tốc, hung hăng hôn lên, tràn ngập mùi máu tanh....

Mộc Thất chỉ cảm thấy trước mắt một màu trắng, thiếu không khí dẫn đến hít thở không thông làm cho ngực nàng đau đớn khó tả, thế nhưng trên môi lại truyền đến cảm xúc tuyệt diệu....

Tiểu bạch điêu nhảy lên trên tay Mộc Thất, ôm lấy tay nàng cắn một cái, nàng bỗng nhiên ý thức được mình đang làm gì, ra sức đẩy người ở trên ra, ngồi dậy trên mặt nổi lên ửng đỏ.

Sở Vân Mộ chống cằm nằm trên nhuyễn tháp, duỗi tay sờ môi, cười yếu ớt nói :"Ngươi cưỡng đoạt nụ hôn đầu tiên của bổn vương, cần phải chịu trách nhiệm đối với bổn vương."

Mộc Thất vuốt cánh môi sưng đỏ của mình, trên môi bị hắn cắn bị thương, trên mặt một trận xấu hổ, khó thở nói :"Ta bất quá muốn đem Huyết đan cho ngươi, ngươi .....Ngươi vô sỉ!"

"Mùi vị không tệ." Sở Vân Mộ nhíu mày nói :"Ngươi chủ động khinh bạc bổn vương, đây là sự thật."

"Này ....Cho tới bây giờ chỉ có nữ tử thanh bạch, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, thế nhưng ngươi lại còn đòi ta phụ trách!" Mộc Thất tức giận kêu lên.

"Trong sạch của bổn vương bị mất ở trong tay ngươi, có chút thiệt thòi, nhưng bổn vương miễn cưỡng chấp nhận." Sở Vân Mộ lẩm bẩm.

Mộc Thất quẹt trán, cùng yêu tinh nói đạo lý quả thật quá sức khó khăn!

Bên ngoài xe Nguyên Giáng nghe người trong xe nói chuyện, kinh ngạc há hốc miệng một quả trứng có thể chui lọt, nhưng không dám phát ra một chút âm thanh nào.

"Sở Vân Mộ, nếu Huyết đan này trân quý như vậy, ngươi sao lại phải cho ta?" Mộc Thất bình tĩnh quyết tâm chất vấn đến cùng.

"Bất quá chỉ là viên thuốc làm giảm bớt thống khổ của sinh tử cổ, bổn vương không cần, tự nhiên liền cho ngươi." Sở Vân Mộ giọng điệu vân đạm phong khinh.

"Vậy tại sao sắc mặt của ngươi lại tái nhợt, thân thể không có chút độ ấm nào!" Mộc Thất bắt lấy cổ tay hắn xem mạch, mạch đập mỏng manh hỗn loạn, rõ ràng là độc phát bệnh trạng!

Nàng phối chế giải dược rõ ràng có thể áp chế sinh tử cổ, như thế nào cổ độc trong cơ thể hắn còn có thể tái phát?

"Tốt, bổn vương không dối gạt ngươi." Âm thanh Sở Vân Mộ có chút yếu ớt.

"Sinh tử cổ gặp giải dược của ngươi chỉ tạm thời hôn mê, nhưng vẫn không tránh được bị độc phát, căn cơ của ngươi còn thấp, nếu không có khỏa Huyết đan này, một khi độc phát hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ."

Dứt lời thân thể hắn nhẹ nhàng ngã vào lòng Mộc Thất, nặng nề ngủ thiếp đi.

Mộc Thất cả kinh, sinh tử cổ trong cơ thể Sở Vân Mộ độc phát ra .... dược của nàng tuy rằng làm giảm được đau đớn do sinh tử cổ gây ra, nhưng lại tồn tại tai họa ngầm lớn! Nàng chung quy là sơ sót, sinh tử cổ này khó trị hơn nàng tưởng tượng nhiều!

Nàng dùng tay thăm dò hơi thở của hắn, cảm giác thấy ấm áp, cúi đầu nhìn lại, thì ra là một bãi máu tươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.