Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 49: Chương 49: Núi Côn Lôn, người đóng băng




Editor Hoa Trong Tuyết

“Tiểu Thất, nếu như nàng không bước ra, vi phu thật sự tức giận!” Sở Vân Mộ tìm kiếm trong căn phòng bốc cháy hừng hực miệng lẩm bẩm, nhưng không hề có thu hoạch.

Đôi mắt hắn đỏ tươi, dưới ảnh lửa cháy rực làm nổi bật hỉ phục đỏ thẫm, giống như một loại máu tươi đập vào mắt.

Rõ ràng trận hảo hoạn này là do người lén dùng thiên hỏa lôi tạo thành. Thiên hỏa lôi có uy lực rất lớn, đã sớm biến mất trên thế gian, hôm nay lại có người dùng nó để đối phó với Tiểu Thất. Nếu như Tiểu Thất thiếu một cọng tóc, hắn cần phải tìm ra người này, chém lên một đao!

Sở Vân Mộ dùng toàn bộ sức lực đánh ra một chưởng, một luồng kình lực lạnh lẽo quét qua, mở một con đường giữa đám cháy.

Tại một góc giường, hắn nhìn thấy một dây trân chân, đó là trang sức trên hỉ phục của nàng!

“Tiểu Thất, ngươi ở đâu?” Âm thanh của Sở Vân Mộ khàn khàn, giống như dã tú mất đi bạn tình, bộc phát toàn bộ dã tính khát máu.

“NGAO...OOO...... NGAO...OOO......” Cửa sổ xà nhà bị lửa thiêu sụp xuống, một cục bông trắng bạc nhảy vọt tới, nhảy lên đầu vai Sở Vân Mộ, giơ móng vuốt khoa tay múa chân như muốn nói cái gì, vừa dùng chồn ngữ nói chuyện không ngừng.

Sở Vân Mộ thấy động tác của Đản Hoa là biết nó muốn nói cho hắn nghe việc gì, nhanh chóng mang nó tới trước mặt, nhìn nó dùng bốn chân miêu tả lại động tác của Tiểu Thất, còn thỉnh thoảng còn viết chữ lên lòng bàn tay hắn......

Một lúc lâu, Sở Vân Mộ tà mị nâng lên môi mỏng, đôi mắt phượng đen kịt lạnh lẽo hiễn lên chút ánh sáng, mang theo Đản Hoa rời khỏi đám cháy.

Thích khách bỏ thêm nhựa cây ngô đồng vào mồi lửa, thế lửa rất khó khống chế, mọi người bận rộn một lúc lâu mới có thể khống chế được.

Nhưng Vương Gia vẫn còn ở bên trong! Không tìm được Vương Phi, nhất định Vương Gia rất tức giận, nói cũng không chừng có thể đại khai sát giới thây phơi trăm dặm!

Rốt cuộc, sát thủ thập tam sát cũng thấy được Vương Gia tóc đen tung bay bước ra từ đám cháy, ánh lửa chiếu sáng trường bào đỏ thẫm, giống như Tu La địa ngục.

“Chuẩn bị ngựa.” Sở Vân Mộ nheo lại mắt phượng, lạnh nhạt nói.

Trong đầu Nguyên Giáng mờ mịt, dắt con ngựa Đằng Vân của Vương Gia đến, hỏi dò: “Gia, chúng ta đi cùng nhau được không.”

“Không cần, phủ Nhiếp Chính Vương đang loạn, nhất định có người muốn nhân cơ hội này làm ngư ông đắc lợi. Thập tam sát nghe lệnh, các ngươi ở lại canh giữ vương phủ, không được tiết lộ thông tin Bổn Vương không ở trong phủ.” Sở Vân Mộ cầm lấy trường kiếm, nhảy tót lên ngựa, lạnh lùng nói.

“Thuộc hạ cẩn tuân vương lệnh ~!” Mọi người cùng hô lên đáp.

Sở Vân Mộ chọn lấy áo bào gần nhất, đoạt lấy áo bào Nguyên Giáng đang mặc.

Hỉ phục đỏ thẫm rơi xuống, rơi vào trên đầu Nguyên Giáng, hắn âm thầm thở dài, tại sao lại lấy y phục của hắn?

Trong nháy mắt, y phục toàn thân của Sở Vân Mộ đổi thành màu đen với hoa văn ánh bạc, tóc đen tung bay sau lưng, trên khuôn mặt lãnh mị tuyệt sắc lộ ra khí thế vương giả.

Hắn giơ roi giục ngựa, biến mất trong màn đêm.

Tiểu Thất, trong đêm tân hôn nàng dám tự ý chạy đến núi Côn Lôn, nhất định Bổn Vương phải để nàng ở trên giường trả giá một chút......

**

“Hắt xì!” Mộc Thất ở trên núi Côn Lôn hắt hơi một cái.

Nàng đúng là xui xẻo, trong ngày đại hôn bị người xông vào phòng cưới đòi dẫn đi cũng coi như xong, lại gặp phải mai phục thiên hỏa lôi!

Nếu không phải nàng trong cái khó ló cái khôn dùng Kim Lũ Y chạy trốn, chỉ sợ đã bị trận hỏa này thiêu đi đời nhà ma rồi.

Kim Lũ Y ẩn thân còn mạnh hơn nhiều so với dị năng di chuyển của thập Lục, trong nháy mắt liền đến chân núi Côn Lôn ở biên giới Đại Lịch!

“Ở đây, thuộc hạ nên gọi người là Thiếu Chủ.” Cô gái đứng đầu gỡ bỏ khăn che mặt, nửa quỳ trên mặt đất cung kính hành lễ nói: “Thuộc hạ A Nguyệt Lạp, là hộ pháp của thánh nữ, cung nghênh Thiếu Chủ trở về!”

“Cung nghênh Thiếu Chủ trở về!” Những cô gái khác cũng gỡ bỏ khăn che mặt, quỳ xuống đất nói.

Mộc Thất nhìn hình dáng những người này, da trắng tóc vàng, đôi mắt xanh lam, rất giống người Nga hiện đại.

Nhưng kiếp trước nàng chỉ là cô gái người Hán bình thường, mẫu thân của nàng chắc cũng là cô gái người Hán. Nhưng theo như lời nói của các nàng, mẫu thân của nàng là thủ lĩnh nơi này, người xưa phân biệt chủng tộc rất mạnh mẽ, sao có thể chấp nhận một nữ tử dị tộc làm thủ lĩnh?

“Các ngươi đừng vội gọi ta là thiếu chủ, ta đã nói từ trước, ta là Nhiếp Chính Vương Vương Phi nước Đại Lịch, không phải là thiếu chủ như lời thánh nữ của các ngươi nói! Ta tới nói này chỉ muốn tìm được su phụ mà thôi, nhớ việc các ngươi đã đáp ứng.” Mộc Thất âm thanh âm trầm nói.

“Thuộc hạ tất nhiên sẽ có biện pháp để thiếu chủ gặp được Mông Trần, cũng có biện pháp để thiếu chủ chấp nhận thân phận của mình.” A Nguyệt Lạp cười đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một khối thạch anh tím để lên đường rãnh trên vách băng, dùng sức đẩy một cái.

Ầm!

Nguyên núi băng lớn thay đổi hình dạng trong chớp mắt, mở ra một cửa băng rộng!

“Đây là trọng địa của thánh nữ, Thiếu Chủ là người duy nhất có tư cách bước vào, những điều người muốn biết đều ở bên trong, xin mời!” A Nguyệt Lạp đặt tay trước ngực tạo thành hình chữ thập nói.

Mộc Thất nắm chặt đạp tuyết kiếm trong tay, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.

Rất có thể nói này sẽ có cơ quan canh giữ, nếu như không cẩn thận đụng phải, nhất định sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trong không chịu nổi.

Cả động băng to như một tòa vương cung bằng thủy tinh, tất cả vật trang trí bên trong đều do hàn băng tạo thành, trạm khắc tinh xảo, nhưng lại mơ hồ mang theo không khí quỷ dị.

Mộc Thất đi xuống bậc thang, chỉ thấy bên trong trụ băng lớn giữ cung điện băng, có một nữ tử áo trắng bị đóng băng!

Nàng bước nhanh về phía trước, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, quay đầu lại, thấy ở căn phòng bên cạnh sư phụ Mông Trần cũng được đặt trong một khối thủy tinh bị đóng băng đang ngủ say......

Nàng chấn động trong lòng, lúc lâu mới la lên: “Sư phụ...... Sư phụ ——!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.