Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 15: Chương 15: Sở Vân Mộ đã từng trọng sinh




Cũng không lâu lắm, Mộc Thất mơ hồ cảm giác được trong thân thể của mình có một cỗ chân khí hùng hậu, ngực dâng lên chút lo lắng, nhưng thật ra hết sức thoải mái.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, bên ngoài toàn là bóng đêm, xem ra nàng cung không có hôn mê bao lâu.

Bất quá khi quay đầu lại, Mộc Thất trừng mắt nhanh nhắm lại, hận không thể lại hôn mê lần nữa...

"Nếu tỉnh rồi thì cũng đừng giả bộ ngủ, bổn vương không ngại dùng biện pháp khác cho ngươi tỉnh táo lại." Sở Vân Mộ cùng Mộc Thất cùng nằm ở trên tháp, ngón tay thon dài đang thưởng thức một thanh ám tiễn sắc bén, kia đúng là đồ dùng Mộc Thất chuẩn bị mang theo bên người để ngăn địch phòng sói.

Nhưng nàng làm sao lại gặp gỡ yêu tinh này! Làm trò đối với hắn mà nói bất quá là không biết tự lượng sức mình...

"Vương, buổi tối tốt lành." Mộc Thất cứng ngắc cười, chậm rãi ngồi dậy, xem ra là lúc nàng hôn mê Sở Vân Mộ giúp nàng truyền chân khí, nàng mới vừa rồi bị Không Động đỉnh phản phệ tạo thành nội thương mới có thể khỏi hẳn.

Nhưng nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mò mẫm hướng ra phía ngoài bò đi, vội vã nói :"Đan dược của ta đâu? Trong đỉnh có giải dược Xích huyết quả ta luyện thành! Còn có, ngươi đem đản hoa của ta đi đâu vậy?"

"Người này." Sở Vân Mộ một tay chống đầu, một tay hướng bên gối tử sa, lại chỉ túi hương nhung trắng bên giường, tuyết điêu đản hoa nằm ở bên trong ngủ say, lộ ra cái đầu nho nhỏ.

Tóc đen như mực, khuôn mặt tà mị tuyệt sắc ở dưới ánh trăng càng làm nổi bật lên vẻ khiếp người, nhất là con ngươi âm lãnh băng hàn, hấp thu tinh quang, như là tùy thời cắn nuốt vạn vật.

Mộc Thất yên tâm, nâng cái lọ tử sa lên, lấy thuốc bên trong ngửi ngửi, hoàn hảo giải dược đã luyện thành, không uổng công nàng bận rộn lo lắng cả ngày, cuối cùng đã có thành quả.

"Tiểu hồ ly, ngươi còn không nói cho bổn vương, biện pháp chế thuốc này cúng cái đỉnh tùy theo ý niệm của ngươi mà biến mất là từ đâu mà đến?" Sở Vân Mộ bật tay, đầu ngón tay bay ra xích sa quấn lấy thắt lưng Mộc Thất, đem nàng kéo đến trước mặt.

Mặt Mộc Thất đập vào lồng ngực Sở Vân Mộ, thần kinh trên mũi rất mẫn cảm, va chạm như vậy làm cho nàng đau đến chảy nước mắt.

"Ta sao phải nói cho ngươi biết? Hiệp nghị của chúng ta cũng không có nói gì nghe nấy, Sở Vân Mộ, ngươi mau buông!" Mộc Thất bất an giãy dụa, nhưng nàng càng giãy dụa, xích sa bên hông lại càng siết chặt, cuối cùng nàng không thể cử động được.

Tư thế này đối với nàng cực kỳ bất lợi, nàng cùng Sở Vân Mộ cách nhau bất quá chỉ có một tấc, đầu ngón tay của hắn du động ở cổ nàng, tùy thời đều có thể cắt đứt cổ nàng!

"Hử?" Sở Vân Mộ sắc mặt âm trầm, phượng mâu hơi nheo lại, ngay sau đó bỗng đem Mộc Thất đặt ở dưới thân, cúi đầu vùi vào gáy của nàng......

Một cỗ cảm xúc tê dại truyền vào óc nàng, Mộc Thất cảm thấy đầu óc trống rỗng, chóp mũi quanh quẩn mùi hương chỉ có trên người Sở Vân Mộ, hương khí nồng đậm mê huyễn, làm cho nàng trước mắt ửng tầng hơi nước, đây rốt cuộc không phải là mộng?

Mộc Thất muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay hai chân đều bị hắn chế trụ, nàng cắn nát đầu lưỡi chính mình, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói :"Vương, ta sai rồi? Ngươi buông ta ra, muốn hỏi cái gì ta đều nói cho ngươi biết."

Sở Vân Mộ khóe miệng nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, ngay sau đó buông Mộc Thất ra, mâu quang nhìn chằm chằm nàng, như là đang đánh giá con mồi.

Mộc Thất thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói : " Không Động đỉnh này là bảo vật sư phụ truyền cho ta, có thể làm cho dược hiệu phát huy gấp bội, có thể nhờ vào chân khí của ta thay đổi hình thái, cho nên khi nào cần dùng ta có thể triệu hồi nó đi ra. Trên giang hồ không phải cũng có phái đem vũ khí khảm trên người đứa bé dùng để luyện công "hồ yêu" sao? Ta đây theo chân bọn họ giấu đầu lòi đuôi không sai biệt lắm." Nàng nói nửa thật nửa giả.

Nàng sẽ không nói mình từ thời không khác tới đây cùng với mục đích của mình cho Sở Vân Mộ biết, trực giác nói cho nàng, người này tuyệt không bình thường, thậm chí cùng gia tộc có ấn kí hoa anh đào có quan hệ.

"Một thiếu nữ bình thường trong nháy mắt lại biến thành một thần y, biết được nhiều như vậy, bổn vương hoài nghi thân phận của ngươi không phải đại tiểu thư Mộc Nguyệt Lương của phủ thừa tướng, ngươi đến tột cùng là ai?" Sở Vân Mộ cúi đầu nhìn nàng, rất có ý tứ hàm xúc hỏi.

Mộc Thất trên trán toát ra hai hàng mồ hôi lạnh, cũng không hiển lộ nửa phần, ra vẻ trấn định cười nói :"Ta tự nhiên là Mộc Nguyệt Lương, những năm gần đây ta chưa bao giờ hiển lộ tài năng, vì đó là bo bo giữ mình, e sợ kế mẫu cùng muội muội luôn hãm hại ta. Người không phạm ta, ta không phạm người. Ta bất quá vì làm cho mình đạt được nhiều quyền lợi, đạt được thứ mình muốn, đạo lý này Vương không phải càng minh bạch sao?"

"Điểm này ngươi cùng bổn vương thật ra có vài phần tương tự." Sở Vân Mộ đứng dậy nói :"Đi."

"Đi đâu?" Mộc Thất đem lọ tử sa cất kỹ nói.

"Bổn vương muốn ngươi bồi bổn vương uống rượu." Sở Vân Mộ xoay người xa xăm nói :"Bằng không bổn vương nhất định tìm ra bí mật sau lưng ngươi."

Đản hoa trong túi hương tiến vào lòng Mộc Thất, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Vân Mộ, lại bị ánh mắt của hắn chiếu tới sợ tới mức rụt vào.

Mộc Thất theo Sở Vân Mộ ngồi trên nóc nhà uống rươu, Nguyên Giáng đưa tới Túy Sinh Mộng Tử năm mươi năm.

Mùi rượu say lòng người, Mộc Thất uống một hớp, vị cay nồng đậm, dư vị ngọt ngào quanh quẩn ngay miệng, giống như mưa phùn tháng tư, lại có loại cảm giác tuyệt vời, quả thực mơ mơ màng màng như người say.

"Ngươi không chỉ có thân phận năng lực không tầm thường, còn là một nữ tử có thể uống rượu, rất hợp khẩu vị của bổn vương." Sở Vân Mộ thản nhiên nói.

Mộc Thất quay đầu nhìn Sở Vân Mộ, ánh mắt của hắn nhìn xa xăm trên bầu trời đêm, trống rỗng không ánh sáng, hắn đang nhìn cái gì? Hắn tính tình lạnh nhạt, làm thế nhân, đến tột cùng người nào mới có thể lọt vào mắt hắn đây?

Nghĩ đến chính mình, nàng xuyên qua đến Đại Lịch quốc vì sư phụ báo thù, như vậy sau khi báo thù thì sao? Nàng chung quy không thuộc về nơi này, Mộc Thất rốt cục phải làm sao?

Mộc Thất ngẩng đầu lên, uống một ngụm lớn, nhắm mắt hưởng thụ nói :"Rượu ngon!"

Sở Vân Mộ hơi nghiêng đầu, khóe miệng gợi chút ý cười, tầm mắt chiếu vào tử y thiếu nữ, nàng thân mình đơn bạc lỗ ra một cỗ cốt khí quật cường, không biết khi nào, nàng đã muốn hấp dẫn hắn ....

Hai người tương đối ít lời, chẳng qua mỗi người đều có tâm sự, không khí nhưng thật ra rất hài hòa.

Nguyên Giáng ở lầu các phía dưới bị Sở Vân Mộ ném vò rượu không xuống, trong lòng rất kỳ quái, qua nhiều năm như vậy, có thể cùng Vương đối ẩm mơ mơ màng màng say, trừ Mộ Thất ra không có ai!

Thẳng đến khi trời sáng, Sở Vân Mộ uống hết vò rượu cuối cùng, mệt mỏi ngã vào Mộc Thất bên cạnh, sắc mặt như cũ, nhắm mắt cười yếu ớt nói :"Hôm nay ...... là sinh nhật của nàng ....."

Hắn nói ' nàng' là ai? Mộc Thất có chút tò mò, thế nhưng Sở Vân Mộ cả người ngã vào trong lòng nàng, làm cho nàng không thể động đậy.

"Cũng .... là ngày giỗ của nàng ...." Sở Vân Mộ lẩm bẩm nói.

"Không thể tưởng tượng được ta dùng bốn mươi năm thời gian, cũng không thay đổi được sự thật ...." Khóe miệng của hắn nổi lên chút cười khổ, lẩm bẩm tự nói một mình.

Bốn mươi năm?

Sở Vân Mộ thoạt nhìn bất quá hai mươi tuổi, làm sao lại bốn mươi tuổi đây? Chẳng lẽ hắn là yêu tinh phản lão hoàn đồng? Việc này đặt trên người hắn cũng là không thể biết được.

"Ngươi có biết một người sống qua hai thế có cảm giác gì không? Ngươi có biết tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị nghiền xương thành tro thống khổ ra sao không? Cho dù ngươi biết trước được sự việc thì như thế nào, cuối cùng cuộc đời này vẫn như cũ không có gì thay đổi, hai lần chứng kiến một đoạn huyết nhục trình diễn ở trước mắt, mà ta ... Mà ta lại không làm gì được...." Sở Vân Mộ lẩm nhẩm nói.

Mộc Thất định thần nghe ra được trong miệng hắn lời nói mơ hồ, cuối cùng nàng coi như nghe được hắn thì thào :"Mẫu thân...."

Lưỡng sinh lưỡng thế, chẳng lẽ Sở Vân Mộ trọng sinh mà đến?

Mộc Thất cảm thấy trong đầu một trận nổ vang, hắn rốt cuộc trải qua cái gì đây? Mẫu thân ở trước mắt mình chết thảm, trải qua một đoạn huyết nhục mơ hồ, đường đường Nhiếp chính vương vẻ vang cũng sẽ không muốn có người biết được quá khứ này đi?

Nàng duỗi tay vuốt ve khuôn mặt cười lạnh lùng của Sở Vân Mộ --

Nếu cười thống khổ như vậy, vì sao còn muốn mạnh mẽ ép buộc mình?

Sở Vân Mộ, ngươi đến tột cùng là người như thế nào? Vì sao muốn cho ta nhìn thấy con người yếu ớt của ngươi .....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.