Editor Hoa Trong Tuyết
Cuối cùng Mộc Thất cũng ăn xong thức ăn sở mỹ nhân nấu, lại uống hết chén canh, nàng đỡ bụng căn tròn vì no của mình, tựa người vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng cảm thấy bây giờ mình muốn lật người cũng phải tốn rất nhiều hơi sức, ân điển của Nhiếp Chính Vương không phải phàm nhân nào cũng có thể hưởng thụ.
“Vương Gia, Vương Phi, Trần công công mới vừa đến truyền ý chỉ, tối nay ở trong cung Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi sứ giả Miêu Cương, hoàng tử Miêu Cương đặt biệt mời Vương Phi đến tham dự.” Nguyên Giáng đứng trước cửa thông báo.
“Ừ.” Sở Vân Mộ nhàn nhạt trả lời, trong con ngươi sâu thẳm tối sầm lại, khóe môi cong lên tà mị.
“Bổn Vương thấy nên hủy đi võ công của nàng nhốt nàng trong phủ, cho dù chỉ một ngày nàng cũng không chịu an phận. Hiện tại hoàng tử Miêu Cương lại chỉ đích danh muốn gặp nàng ở buổi tiệc, bước kế tiếp là gì? Sẽ làm cho Hoàng Thượng phong nàng làm sứ giả đi sứ Miêu Cương có đúng không, hả?”
Mỗi một câu nói Sở Vân Mộ lại vuốt lên bụng bằng phẳng của nàng một cái, làm cho nàng thấy rợn tóc gáy.
Mộc Thất lau mồ hôi lạnh trên trán, không ngờ hắn lại đoán trúng mọi việc.
“Nếu không, Bổn Vương gieo vào đây một đứa bé, xem nàng còn chạy trốn được đến đâu......” Ngón tay của hắn vẽ vài vòng trên bụng Mộc Thất, mắt phượng chau lên, sâu xa nói.
Mộc Thất lật người, dùng chăn bao lấy mình, trên mặt nặn ra nụ cười có hai phần cứng ngắt: “A Sở, trong lòng ta ngoài chàng ra không có người nào khác, nhất định chàng phải tin tưởng ta.”
“Tất nhiên ta tin nàng, nhưng nàng có từng nghĩ đến, nếu nàng lại giống như trong đêm tân hôn gặp phải việc gì, không hề để lại chút tin tức mà rời đi, ta phải làm như thế nào? Nàng có biết cái cảm giác khi một mình ta vọt vào trong biển lửa nhưng vẫn không tìm thấy nàng?” Sở Vân Mộ nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói không có gợn sóng.
Nhưng Mộc Thất lại thấy sóng mũi cay xè, nàng nhớ lúc trên núi Côn Lôn, câu đầu tiên khi A Sở tìm được nàng đã nói —— Tiểu Thất, Tuyết Sơn xảy ra lở tuyết, băng động bị chôn vùi, ta ở đây tìm nàng một ngày một đêm......
Nàng cứ nghĩ hắn là A Sở thông minh tuyệt đỉnh, chắc chắc biết được trong ấy có điều kỳ lạ, nhưng nàng lại không biết mình đã thành nhược điểm của A Sở.
Cứ xem như hắn biết nàng không hề kẹt trong biển lửa, nhưng vẫn vọt vào tìm nàng, chỉ vì hắn rất sợ sẽ mất đi nàng, cho nên không muốn xảy ra bất kì sai lầm nào.
“A Sở, thật xin lỗi, ta làm cho chàng lo lắng.” Mộc Thất vùi đầu vào lồng ngực của hắn, hít thật sâu mùi sen nhàn nhạt chỉ có riêng trên người hắn.
Bao nhiêu lời muốn nói đến lúc thốt ra lai chỉ là câu xin lỗi, nàng không thể cho hắn biết về kỳ hạn ba năm kia, không muốn nhìn thấy tia tuyệt vọng trong mắt hắn!
Hắn đi ra từ địa ngục đẫm máu, nhận hết khổ sở của thế gian, nàng muốn cho hắn vui vẻ hạnh phúc, không phải lo lắng bất kỳ việc gì.
Sở Vân Mộ không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng xoa tóc của nàng, người trước mắt luôn để hắn phải lo lắng, nhưng hắn lại không thể trừng phạt nàng.
Nàng là của hắn, đời đời kiếp kiếp.
“Tiểu Thất, ta sẽ vĩnh viễn tin tưởng nàng, chẳng qua ta không muốn để nàng chạy ra khỏi tầm mắt của ta, một khắc cũng không. Việc đi sứ Miêu Cương nàng cũng không cần lo lắng, Bổn Vương sẽ đi cùng nàng.” Âm thanh trầm thấp của Sở Vân Mộ vang lên trên đầu Mộc Thất.
“Cái gì?” Trong lòng Mộc Thất chấn động, hắn muốn đi cùng nàng?
Thật sự nàng không tưởng tượng được Nhiếp Chính Vương cao quý tao sẽ đi đến Miêu Cương nơi hoang vu hỗn loạn sẽ như thế nào, sẽ có cảnh tượng gì, ít nhất phải mang theo hơn một trăm chiếc xe ngựa đựng đồ dùng hằng ngày......
“Không sai, Bổn Vương muốn cùng với nàng như hình vơi bóng.” Sở Vân Mộ nhếch miệng nói.
Hắn chỉ chỉ gò má của chính mình, nở nụ cười nghiêm túc lại thêm mấy phần giảo hoạt: “Nếu Tiểu Thất thấy được mình sai rồi, thì Bổn Vương sẽ cho nàng một cơ hội chuộc tội.”
Mộc Thất thẹn thùng nghiêm mặt, sau đấy nhắm mắt quay đầu đi, đôi môi chậm rãi chạm lên gương mặt của hắn......
Rắc rắc! Rắc rắc!
Giống như có mảnh vụn rơi vào trên mặt Sở Vân Mộ và Mộc Thất, hai người đồng thời nhìn lên trên, nhìn thấy trên đỉnh màng một tiểu nhân vật giống như đang ngồi xem kịch vui...... Đản Hoa......
Sở Vân Mộ lau mảnh vụn thơm mùi bạc hà trên mặt, khóe miệng lạnh lùng co rúm, tức giận nói: “Mộc Nguyệt Lương, nàng xem nàng nuôi con vật gì vậy!”
**
Cung yến của hoàng gia rất long trọng, cung điện rộng lớn được tám mươi mốt viên dạ minh châu chiếu sáng như ban ngày.
Mộc Thất mặc váy dài ngũ sắc tà váy được gấp thành trăm nếp, trên mặt váy lấy sợi tơ vàng thêu thành hoa sen đang nở, trên đầu cài trâm vàng chạm khắc hoa sen, phấn son trên mặt càng làm nổi bật vẻ yêu kiều tuyệt mĩ, đẹp giống như đóa bỉ ngạn đang mở rộ.
Sở Vân Mộ kéo nàng ngồi lên nệm, Mộc Thất kéo kéo đai lưng bị bó chặt, cái này giống như là muốn nghẹt chết nàng.
Một khắc không khoe mõe hắn sẽ chết sao? Cứ muốn nàng phải mặt cung trang hoa lệ giống như hắn, cái cổ của nàng sắp bị mấy cây trâm này đè gãy!
Sở Vân Mộ giống như là biết được suy nghĩ của nàng, hắn nhẹ nói bên tai nàng: “Phu nhân nếu mệt mỏi có thể dựa vào bả vai của vi phu, vi phu không ngại ôm nàng một lát.”
Mộc Thất suýt chút nữa là bị sặc nước trà trong miệng, cắn răng nói: “Đa tạ ý tốt của phu quân, thiếp thân chịu được!”
Ở chỗ ngồi hoàng tử Miêu Cương Vi Quang hành lễ nói: “Hoàng Thượng tôn kính, Vi Quang nghe nói đại lịch có một vị nữ thần y, trong lòng sung bái, rất mong có thể gặp một lần.”
Hoàng đế ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: “Trăng Dương Quận Chúa của nước Đại Lịch ta không phải nói, y thuật, có thể nói là cải tử hồi sinh.”
Mộc Thất đứng dậy hành lễ nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Tử quá khen, Trăn Dương cũng chỉ là một cô gái bình thường, cổ nhân Hoa Đà Biển Thước mới được người đời gọi là thần y, Trăn Dương tài sơ học thiển, hổ thẹn.”
Vi Quang nhíu mày nói: “Ta mới gặp Quận Chúa nhưng cứ có cảm giác chúng ta đã từng quen biết, trước đây chúng ta có từng gặp nhau chưa?”
“Chưa từng.” Mộc Thất trả lời.
Trí nhớ cửa hắn khi ở lâu hoa chỉ có từng đoạn ngắn, thông tin liên quan tới nàng chỉ nằm trong tiềm thức, tất nhiên bây giờ gặp Mộc Thất sẽ không nhận ra.
“Quận Chúa chê cười, trong tín ngưỡng của Miêu Cương có tin kiếp trước kiếp này, kiếp trước thương ai kiếp này gặp lại sẽ có cảm giác, Quận Chúa và Vi Quang chắc là có duyên phận.” Vi Quang bức tới cầm tay Mộc Thất, cúi đầu muốn hôn lên.
Đây là lễ nghi của Miêu Cương ý thể hiện sự tôn trọng đối với một nữ tử.
Sở Vân Mộ đứng một bên tráng nổi gân xanh, vẻ mặt lạnh lẽo giống như hàn băng, hắn giựt giựt khóe miệng, chợt nâng tay lên, hướng về phía Vi Quang, sau đấy vận chưởng đánh môt bạt tai.
“Trăn Dương Quận Chúa là hoa đã có chủ, Bổn Vương là phu quân của nàng, không thể để nam tử khác đùa cợt nàng.” Sở Vân Mộ cắn răng nghiến lợi nói.
Hắn siết chặt cánh tay của Mộc Thất, giống như muốn dùng hơi thở của mình xóa đi không khí bị Vi Quang vừa xâm nhập......
------ lời ngoài mặt ------
A Sở: ( cười lạnh ~) dám đụng Bổn Vương Tiểu Thất, hoạt nị vị, hả?
Tiểu Thất: A Sở ngươi lại ghen?
A Sở: ( xoay người ~) không có ~