Edit Hoa Trong Tuyết
“Vương Gia, xin tự trọng.” Mộc Thất né tránh Sở Vân mộ, xê dịch thân thể, tìm chỗ ngồi cách xa nhất.
“Ngươi sợ Bổn vương sao? Vị hôn thê của Bổn vương.” Sở Vân Mộ chống cằm, lười biếng chuyển hướng nhìn trên người của nàng.
“Ta làm sao lại sợ Vương Gia? Chỉ là tập tục trước khi thành thân một tháng tân nương phải đóng cửa không gặp người ngoài, Hoàng Thượng đã ban thánh chỉ, xin Vương Gia đừng phá hư quy củ.” Mộc Thất vuốt vuốt Đản Hoa trong ngực, chậm rãi nói.
“ Ngươi nói như vậy là đã thừa nhận ngươi là vị hôn thê của Bổn Vương, được, tâm tình Bổn Vương rất tốt, trước khi thành thân sẽ không đụng vào ngươi, cũng sẽ không gò bó ngươi.” Sở Vân Mộ hơi nâng khóe môi, trong đôi mắt phượng xinh đẹp giống như lưu chuyển ánh sáng hạnh phúc.
Mộc Thất nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, nàng có cảm giác mình sắp rơi vào miệng cọp?
Nhưng Hoàng Thượng tự mình gả, nàng nghĩ muốn đào hôn tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản......
Đến cửa cung, ánh mắt Mộc Thất sáng lên —— Thập Lục đánh xe tới đón nàng, tới thật là đúng lúc!
“Vương Gia có thể cho ta xuống xe hay không?” Trên mặt Mộc Thất dâng lên nụ cười nói.
Sở Vân Mộ nhìn thấy Mộc Thất nhìn nam tử đối diện lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, đáy mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hắn là ai?”
“Hắn là đệ đệ ta.” Mộc Thất nói.
“Bổn Vương chưa từng nghe nói Mộc gia có một nhi tử.” Sở Vân Mộ kéo cổ tay Mộc Thất, tiến tới gần nàng nói.
“Ta lưu lạc ở Ôn Dịch cốc lâu như vậy, có một huynh đệ kết nghĩa có gì không thể?” Mộc Thất giãy dụa nói: “Vương Gia, ngươi đừng quên mình đã đồng ý với ta cái gì.”
Ánh mắt Sở Vân Mộ dừng lại, buông nàng ra nói: “Ngươi là nữ nhân của Bổn Vương, Bổn Vương không thích nhìn thấy ngươi đến gần những nam tử khác, nếu không......”
Lời nói còn chưa dứt, Mộc Thất đã nhảy xuống xe, đi về phía nam tử kia.
Sở Vân Mộ tức giận, lạnh giọng nói: “Nguyên Giáng, trở về phủ!”
Nguyên Giáng có chút kinh ngạc, Vương Gia nhìn thấy Vuong Phi tương lai nhảy xuống đi cùng nam tử khác, thế nhưng lại không thèm để ý chút nào?
“Vương Gia, chúng ta có cần tiễn Vương Phi về tướng phủ hay không?” Nguyên Giáng hỏi.
“Dám lắm mồm, tìm đường chết sao?” Bên trong xe truyền ra một luồng âm thanh lạnh lùng.
Nguyên Giáng bị dọa sợ suýt nữa ngã xuống ngựa xe, vội vàng giục ngựa phi như bay về vương phủ.
“Thất tỷ, ta thấy người ngồi trên chiếc long xa kia giống như đang tức giận nhìn chằm chằm vào ta.” Thập Lục dựa vào xe, chỉ cảm thấy xung quanh đều là gió lạnh.
“Tính cách nhỏ mọn, mặc kệ hắn.” Mộc Thất nhìn long xa, chỉ thấy mỹ nhân trong xe giận dỗi quay đầu đi không nhìn nàng.
Đợi nàng xoay người, mỹ nhân trong xe lại quay đầu lại nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt sắc bén nếu hóa thành kiếm nhọn, sợ rằng lúc này hai người đã bị băm nhỏ.
Mộc Thất nhỏ giọng hỏi Thập Lục “Chuyện điều tra đến đâu rồi?”
“Đã có chút manh mối, ta điều tra lịch sử bốn nước Đại Lịch, Miêu Cương, Nam Việt, Tuyền Ki trong vòng ba mươi năm, cuối cùng tra được thông tin vết hớp hoa Anh Đào, tin tức đều ở đây trên tấm lụa này, xem xong nhất định phải tiêu hủy nó.” Thập Lục cầm trong tay một tấm lụa trao cho Mộc Thất nói.
“ Thập Lục, những công việc cần thiết phải làm đều phiền ngươi. Ta bị Hoàng Thượng gả cho Nhiếp Chính Vương, trong vòng một tháng không thể ra khỏi phủ, cũng may ngươi có dị năng di chuyển, lúc nào cũng có thể gặp ta.” Mặt Mộc Thất hiện lên vẻ bất đắt dĩ nói.
“Cái gì? Hoàng Đế gả ngươi cho ngươi lần trước suýt hạ độc chết ngươi Nhiếp Chính Vương của Vân Từ sơn trang? Thất tỷ, nếu không chúng ta chuyển cơ sở đến nước Nam Việt đi, Nhiếp Chính Vương này thật sự quá nguy hiểm, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy hiến thân cho hắn? Hay là nói, ngươi thích hắn?” Thập Lục lắc lắc vai Mộc Thất, buồn bực nói.
Hắn có ấn tượng cực kì không tốt đối với Sở Vân Mộ, hắn nhớ lần trước tìm được Mộc Thất ở Vân Từ sơn trang, nàng bị trúng độc từ máu của Sở Vân Mộ, trên cổ còn có vệt hồng do bị siết.
Lúc đấy, hắn đã nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày hắn báo thù cho Mộc Thất.
“ Thập Lục, ngươi yên tâm, ta và Sở Vân Mộ chỉ có quan hệ hợp tác, cái gọi là hôn sự cũng là hữu danh vô thực. Trong tay ta có quỷ hoa sen giải sinh tử cổ, hắn sẽ không làm gì ta.” Mộc Thất vô thức sờ cổ tay mình, nghĩ khoản thời gian này nàng nhất định phải nghiên cứu về quỷ hoa sen này rồi.
“Mộc tỷ tỷ!” Một luồng âm thanh thanh thúy như chim hoàng anh từ sau lưng truyền đến, người tới chính là cửu công chúa Nam Cung Tuyết.
“Công Chúa, đã lâu không gặp.” Mộc Thất cười chào hỏi.
“Oa! Một ca ca tuấn tú!” Cửu Công Chúa chỉ vào Thập Lục lớn tiếng nói, chạy nhanh tới.
Các cung nữ sau lưng nàng vội vàng chạy theo vị tiểu tổ tông này, chỉ sợ nàng vấp té.
Mộc Thất nhìn nàng nhào về phía Thập Lục, vội vàng ngăn ở trước mặt Thập Lục, ôm cả người Cửu Công Chúa vào lòng: “Để ta giới thiệu một chút cho Cửu Công Chúa biết, vị này là nghĩa đệ của ta, hắn tên là Thập Lục.”
“Thạch Lựu......” Cửu Công Chúa lui lại mấy bước, cúi đầu nắm ống tay áo, trên mặt hiện lên đỏ ửng nói: “Thạch Lựu ca ca, ta tên là Nam Cung Tuyết, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Tuyết là được......”
Mộc Thất lấy cùi chỏ đẩy Thập Lục một cái, đứng một bên Thập Lục run sợ hồi lâu mới mở miệng nói: “ Cửu Công Chúa, chào ngươi!”
“Thạch Lựu ca ca, bây giờ ngươi đi đâu? Có thể mang ta đi cùng hay không?” Cửu công chúa nhìn hắn nháy mắt tràn ngập mong đợi.
Xong rồi......
Ở đáy lòng Thập Lục than thở, hắn đây là gặp gỡ oan gia rồi!
“Công chúa một mình xuất cung không an toàn, vạn nhất gặp nguy hiểm, Thập Lục và Thất tỷ khó thoát khỏi trách nhiệm, kính xin công chúa nghĩ lại.” Thập Lục cung kính nói.
Ánh mắt Cửu Công Chúa nhìn Thập Lục từ hi vong chuyển thành thất vọng, lúc sau thất vọng chuyển thành bi thương, sau một khắc, nàng hô một tiếng khóc.
“Thạch Lựu ca ca, ngươi đang cự tuyệt ta sao? Tiểu Tuyết thật đau lòng a!” Cửu Công Chúa vuốt mắt nói với thị vệ sau lưng: “Người tới, bắt hắn kéo về cung cho bản Công Chúa! Thạch Lựu ca ca không mang Tiểu Tuyết xuất cung, Tiểu Tuyết không thể làm gì khác là dẫn ca ca đi về, ô ô......”
“Thất tỷ......” Trên gương mặt trẻ con của Thập Lục tràn đầy uất ức.
Bây giờ đang ở trước cửa cung, hắn không thể lộ võ công, chỉ có thể để mặc mấy chục thị vệ nâng hắn đi về phía tẩm cung của Công Chúa.
Mộc Thất nhìn thấy Thập Lục thật đáng thương, vừa định mở miệng, lại thấy Cửu Công Chúa khóc như hoa lê đẫm mưa ôm lấy nàng, ngửa đầu nói: “Mộc tỷ tỷ, để cho Thạch Lựu ca ca chơi với ta một ngày đi, chỉ một ngày, một ngày có được hay không?”
Mộc Thất vuốt ve mái tóc của Cửu Công Chúa, người của nàng chỉ cao hơn ngực Mộc Thất, nhìn giống như tiểu muội của mình, nàng làm sao nhẫn tâm......
“Được rồi, chỉ là xin Cửu Công Chúa đối xử tử tế với xá đệ.” Mộc Thất bất đắt dĩ nhảy lên xe ngựa, nắm chặt dây cương nói.
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Thập Lục, nàng dùng ánh mắt khích lệ an ủi hắn: Thập Lục ngoan, vì đến gần hoàng tộc Đại Lịch, lấy được quyền lực để chống lại kẻ thù, tỷ cũng gả cho Nhiếp Chính Vương rồi, ngươi hy sinh chút này cũng không đáng bao nhiêu!
“Thật tốt quá! Ngươi hãy yên tâm đi, ta nhất định sẽ chiếu cố Thạch Lựu ca thật tốt. Để cho an toàn, người tới, giúp hắn thay y phục thị vệ!” Cửu Công Chúa lau khô nước mắt, bộ mặt mừng rỡ.
Cứ như vậy ở giữa đường Thập Lục bị các cung nữ quây quanh cởi toàn bộ y phục chỉ còn áo lót bên trong, thay lại y phục thị vệ đi vào cung.
Hắn là thống lĩnh của Trầm Hương Cát, vậy mà trong sạch của hắn cứ như vậy bị vùi trên người tiểu cô nương này......