Lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt xinh
đẹp trước mắt, Vân Hiểu Nguyệt nhìn rất sâu, không nói lời nào, cũng không nháy
mắt, nàng thấy trong đó tràn đầy thương tiếc, nhưng nàng cũng không bỏ qua vẻ hối
hận thật sâu trong đó!
Quả nhiên ngươi có liên quan! Tần Ngạo ơi
là Tần Ngạo, vì sao?
Trái tim dần dần chìm vào vực sâu không
đáy, Vân Hiểu Nguyệt đau đớn nhắm mắt lại, để suy nghĩ của mình hoàn toàn tỉnh
táo, sau đó chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng mà thong thả hỏi: “Đứa bé này, là của
ngươi?”
“?” Thân thể Tần Ngạo cứng đờ, cánh tay
còn dừng lại bên má Vân Hiểu Nguyệt, nhẹ nhàng trả lời: “Đúng!”
“Như vậy, cho ta một lý do, lý do để một
phụ thân tự tay giết chết con mình?” Hàn ý nhanh chóng tràn ngập quanh thân Vân
Hiểu Nguyệt, giọng nói đã lạnh như băng!
“Trẫm… Điệp nhi, Trẫm… Trẫm là Hoàng đế,
làm việc cần giải thích với phi tử sao? Nàng phải nhớ, Trẫm đây là vì bảo vệ
nàng, nếu không, ngày hôm qua nàng sẽ… Thôi được rồi, Điệp nhi, nàng cơ thể suy
yếu, nghỉ ngơi tốt đi, lát nữa Trẫm sẽ đến thăm nàng!” Khuôn mặt Tần Ngạo lúc đỏ
lúc trắng, ấp úng nửa ngày, đột nhiên cúi mặt, phẩy tay áo bỏ đi.
“Đứng lại! Tần Ngạo, nói cho ngươi biết, từ
giờ trở đi, ta hưu* ngươi, bởi vì ngươi không xứng làm trượng phu của ta, càng
không xứng làm phụ thân con ta. Ngươi làm Hoàng đế kiểu gì vậy? Một Hoàng đế nếu
dùng sự hy sinh cốt nhục của chính mình để giữ giang sơn, như vậy, giang sơn
này, một ngày nào đó sẽ bị mất trong tay hắn, mất tất cả. Lập tức cút ngay, biến
mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của ta ngay!” Dùng hết tất cả khí lực, Vân Hiểu Nguyệt
phẫn nộ quát lên, bất chấp thân phận của hắn và mình, bởi vì gương mặt đáng ghê
tởm này, nàng thật sự không muốn gặp lại!
(*bỏ, li dị theo ngôn ngữ cổ đại~)
“Hưu Trẫm? Ngươi… Ngươi dám nói như vậy
sao, không muốn sống nữa sao?” Tần Ngạo giận dữ, bay vụt đến bên giường, bàn
tay bóp cổ Vân Hiểu Nguyệt, vẻ mặt xanh mét, hắn gầm lên.
“Đúng vậy! Vân Nhược Điệp ta sẽ làm Hoàng
phi đầu tiên hưu phu, thế nào? Tần Ngạo, ta khinh bỉ ngươi, ngươi ngoại trừ
dùng thân phận Hoàng thượng khinh thường nữ nhân, uy hiếp nữ nhân, ngươi còn có
thể cái gì? Có bản lĩnh thì giết ta đi!” Trong tay đã giấu ngân châm, Vân Hiểu
Nguyệt quật cường đối diện với hắn, dõi theo ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn.
“Hay, hay, hay lắm! Không hổ là nữ nhi tốt
một tay Vân tướng dạy dỗ ra, không thể nhìn bằng mắt thường, dám nhục mạ vua của
một nước. Không giết ngươi, Trẫm trị thiên hạ như thế nào!” Tần Ngạo không giận
mà còn cười, bàn tay to bắt đầu siết chặt, ánh mắt lãnh liệt!
Vân Hiểu Nguyệt vươn tay ra, vừa định
phóng ngân châm trực tiếp vào phía sau lưng hắn, không ngờ một tiếng gào to bất
ngờ khiến cánh tay Tần Ngạo run lên, thả lỏng sức lực.
“Cút ngay! Trẫm đã nói, phi tử của Trẫm,
sinh tử do Trẫm quyết định!”
“Không được! Trừ phi bước qua xác ta,
không thì huynh đừng mơ tưởng có thể làm tổn thương một sợi tóc của Điệp nhi!” Tần
Vũ nói như trảm đinh chặt sắt.
“Đệ… Hay lắm, Vân Nhược Điệp, hay lắm! Hừ,
Trẫm nói cho ngươi biết, cho dù chết, ngươi cũng là người của Trẫm. Cả đời này,
ngươi chỉ có thể đứng bên người Trẫm! Trẫm một lòng cứu ngươi, lại là sai sao?
Từ hôm nay trở đi, ngươi ở yên trong Sắc Điệp Cung, chỗ nào cũng không cho đi!”
Gầm lên xong, ánh mắt Tần Ngạo đau xót, phất tay hất đổ đồ đạc trong tẩm cung rồi
xông ra ngoài!
“Hừ!” Vân Hiểu Nguyệt thu hồi ngân châm,
cười lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại.
“Hừ, ta hưu hắn, thì sao nào? Hoàng huynh
tốt đẹp của người ám toán hại chết con ta, còn đường hoàng nói là bảo vệ ta? Loại
nam nhân này, còn cần làm gì? Ta không giết hắn đã là rất nhân từ rồi!” Mở đôi
mắt lạnh như băng, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
“… Điệp nhi, Hoàng huynh làm như vậy, là
vì cứu một mạng cho nàng! Gần như tất cả quan lại trong triều đều ép Hoàng
huynh ban cho nàng tội chết, hơn nữa phụ thân Hoàng hậu cùng quần thần lấy mũ ô
sa áp chế Hoàng huynh, nếu nàng không chết, họ sẽ từ quan. Thanh Long quốc hiện
tại thế cục khó khăn, tam quốc có xu thế liên minh, nếu triều đình loạn lạc,
Thanh Long quốc sẽ rơi vào thế nguy hiểm! Cuối cùng Hoàng huynh suy nghĩ mọi
cách, chọn phương án dùng đứa con trong bụng nàng đổi lấy tính mạng nàng. Khi
ta đưa ngọc bội cho nàng, huynh ấy cũng không nói gì, cho đến tận ngày đó nàng
gặp chuyện, ta chạy vào trong cung chất vấn, huynh ấy mới khóc nói cho ta biết.
Chính là khi người thấy nàng cả người đầy máu nằm một chỗ, người đã rất hối hận!
Hoàng huynh nói, thà bắt người phải tự mình ra chiến trường, còn hơn làm thương
tổn đến mẹ con nàng. Điệp nhi, Hoàng huynh thật lòng yêu nàng. Ba ngày này, ngoại
trừ vào triều, người luôn chờ bên giường chờ nàng tỉnh rồi giải thích. Huynh ấy
là vua của một nước, nàng lại nói hưu, sao huynh ấy có thể chịu được?” Tần Vũ
ngồi vào mép giường , nhẹ nhàng nói.
“Haha, buồn cười quá! Tần Vũ, nếu giải
thích mà hữu dụng trong lời nói, cần cảnh sát… không phải, cần bộ khoái* để
làm gì? Hơn nữa, Vân Nhược Điệp ta một khi đã nói, như bát nước đã hất không lấy
lại được, kẻ trượng phu ấy, ta hưu chắc rồi! Đừng khuyên ta nữa, hiện tại điều
ta muốn biết nhất là mẫu thân cùng đại ca của ta, họ thế nào?” Lời nói lúc trước
của Tần Ngạo khiến trong lòng nàng nảy sinh một điềm xấu, vừa mới nói chuyện
khác, chưa kịp hỏi, hiện tại bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng phải biết.
(*viên chức chuyên giúp phát trát đòi và lệnh
bắt giữ cho nha môn thời trước)
“Điệp nhi, nàng vừa tỉnh dậy, thân mình rất
yếu, bồi dưỡng cơ thể tốt trước đã, được không?” Tần Vũ ngẩn ra, ánh mắt bối rối.
“Nói! Lập tức, lập tức!!” Cảm giác điềm xấu
đang tới càng ngày càng mãnh liệt, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được lớn tiếng ra
lệnh!