Suốt một ngày không nhìn thấy Tần Ngạo khiến Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy
rất kỳ quái. Nhưng nếu hắn không đến quấy rầy, vừa hay mình có thêm nhiều thời
gian làm chuyện cá nhân, Vân Hiểu Nguyệt không chút phật lòng, hớn hở luyện đàn
tranh, đọc y thư, tìm hiểu thảo dược. Nhưng thái độ kì quái của Huyên nhi từ
sau bữa trưa, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấu hết, rốt cục nén không được.
“Huyên nhi, rốt cuộc em làm sao vậy, giống như mất hồn mất vía vậy
đó?”
“Nương nương, có một chuyện, nô tỳ không biết có nên nói hay không!”
Huyên nhi chần chờ một chút, thì thào.
“Nói đi, không sao đâu!” Cúi đầu tiếp tục nhận phân biệt các loại
thuốc, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười.
“Hoàng thượng, ngài… sau khi lâm triều, Hoàng thượng đến Trích Liễu
Cung, hiện tại là chỗ ở của Thần phi nương nương, dùng bữa trưa, Hoàng thượng lại
đến chỗ Hoàng hậu nương nương, đến bây giờ còn chưa đi ra!”
“Vậy à?” Động tác của Vân Hiểu Nguyệt dừng một chút, lại cười nói:
“Huyên nhi, từ lúc nào mà em lắm chuyện như vậy? Hoàng thượng là một nam nhân
bình thường, lúc hắn cần, tự nhiên tìm người giải tỏa, Hậu cung có nhiều nữ
nhân như vậy, hắn sủng hạnh ai, liên quan gì đến ta?”
“Nhưng nương nương ơi, Hoàng thượng từng nói ngài chỉ yêu một người
là nương nương, chỉ sủng một người?” Huyên nhi thở phì phì cảm thấy tổn thương
vì bất công!
“Ngốc, nếu như có thể tin lời nam nhân nói, heo nái cũng có thể leo
cây, huống chi nam nhân ấy lại là một vị vua có ba ngàn giai nhân? Được rồi, ta
không tức giận, em tức giận cái gì? Có lẽ đêm nay Hoàng thượng sẽ không tới
đây, lát nữa đóng cửa cung đi, dùng bữa tối, mọi người nghỉ ngơi sớm, thế nào?”
Cười nhẹ, lơ đi chút chút cảm giác không thoải mái trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt
đặt thảo dược trong tay xuống, chuẩn bị dùng cả buổi tối để tu luyện nội công.
Trong khoảng thời gian này đều là luyện ban ngày, cũng không có cơ hội đến phía
sau rừng cây thí nghiệm gì hết, chỉ cảm thấy nội công mạnh lên nhanh chóng. Vân
Hiểu Nguyệt rất muốn biết mình có thể bay qua bờ tường cao hay không, nên quyết
định đêm nay đi thử xem, cho nên ra lệnh như vậy.
“Vâng!” Huyên nhi nháy mắt mấy cái, nuốt vào những lời tính dùng để
khuyên giải an ủi, nhận lệnh xong lui sang một bên, cùng Vân Hiểu Nguyệt đi vào
phòng ngủ.
“Đi thôi, khi nào dùng bữa thì bảo ta!” Tựa vào bên giường, Vân Hiểu
Nguyệt cười nhẹ.
“Vâng!” Nhìn Huyên nhi đóng cửa lại, Vân Hiểu Nguyệt lôi ra bộ “Ngọc
nữ tâm kinh”, tiếp tục luyện tập, vừa mới luyện thêm một tầng mới, đột nhiên,
giọng nói vui sướng của Huyên nhi truyền đến: “Nương nương, Hoàng thượng tới!”
Nhìn sắc trời bên ngoài đã âm u, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên dâng lên
một cảm giác hờn giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Đã biết!” Nói xong, cất sách
đi, cầm lấy quyển sách nào đó một bên, không yên lòng đọc.
“Điệp nhi, không thoải mái sao?” Tần Ngạo đi vào phòng, thấy Vân Hiểu
Nguyệt không ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi.
“Hoàng thượng tới rồi? Ngại quá, không biết Hoàng thượng đại giá
quang lâm, nô tì không tiếp đón từ xa, thực xin lỗi!” Chóp mũi ngửi thấy mùi vị
là lạ, khác với mùi Long Diên Hương trước kia, khiến giác quan của Vân Hiểu bốc
lên, luồng khí cũng vô thức trào lên.
“Làm sao vậy, khó chịu sao?” Tần Ngạo bước đến bên giường, nhìn sắc
mặt khó coi của Vân Hiểu Nguyệt, đưa tay kéo nàng vào trong lòng.
“Cách ta xa một chút!” Vân Hiểu Nguyệt như
điện giật đẩy hắn ra, ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Nô tì mẫn cảm với hương vị lạ,
xin người từ nay về sau làm mọi chuyện xong xuôi, rửa mặt chải đầu sạch sẽ, được
không?” Nói xong, nhịn không được che miệng nôn một trận!
“Nàng…” Đôi mắt mỉm cười nhanh chóng hiện
lên một tia chật vật, sắc mặt Tần Ngạo lạnh lùng, đứng lên, tức giận nói: “Vân
Nhược Điệp, đừng tưởng rằng Trẫm sủng ái ngươi, ngươi có thể muốn nói gì thì
nói, chuyện của Trẫm đến phiên một nữ nhân có thể quản sao? Ngươi là phi tử của
Trẫm, các nàng cũng là phi tử của Trẫm, Trẫm sủng hạnh các nàng có tội gì?”
Haha, thật sự buồn cười, ta có quản ngươi
sao? Vân Hiểu Nguyệt khinh thường nhìn ngựa đực một cái, ngọn lửa trong lòng
tăng vọt, cười lạnh phản bác: “Hoàng thượng, người hiểu nhầm rồi, nô tì khi nào
thì quản người? Người thích cùng ai thì cùng người đấy, chẳng qua, xưa nay nô
tì thích sạch sẽ, khẩn cầu Hoàng thượng trước khi đến Sắc Điệp Cung để ý sạch sẽ
một chút, để tránh làm ô nhiễm không khí, không được sao?” Quật cường ngẩng cổ,
Vân Hiểu Nguyệt không kềm chế được nói.
“Ngươi dám chỉ trích Trẫm?” Tần Ngạo nổi
trận lôi đình, xanh mặt đi tới bên giường, bắt lấy tay của Vân Hiểu Nguyệt, chỉ
vào cổ của nàng quát ầm lên: “Ngươi là đồ yêu nữ không tuân thủ nữ tắc*, chẳng
phải cũng sau lưng Trẫm câu tam đáp tứ hay sao. Nói, ngọc bội này, vì sao lại
trên cổ ngươi?” Xem kia tư thế, hận không thể giựt nó ra!
(*quy tắc của nữ giới ‘ ‘~)
“Buông!” Vân Hiểu Nguyệt phát hỏa, dùng sức
rút ra bàn tay bị nắm đau buốt, xoa xoa rồi kêu lên: “Không tuân thủ nữ tắc? Con
mắt nào của người thấy ta câu tam đáp tứ? Đây là lễ vật Tần Vũ đưa cho đứa bé,
ta cùng hắn trong sạch, không giống người nào đó, nơi nơi gieo vi khuẩn bệnh
truyền nhiễm!”
Tất nhiên Tần Ngạo không hiểu cái gì gọi
là vi khuẩn bệnh truyền nhiễm, nhưng, nửa câu đầu, hắn hiểu. Khuôn mặt yêu mị
như hồ ly tức giận đến trắng bệch, chỉ vào Vân Hiểu Nguyệt rống lên: “Ngọc bội
này, là Phụ hoàng để lại cho Tần Vũ làm tín vật đưa cho chính phi, chỉ có Tần
Vương phi mới có được ngọc bội này, hiện tại nó trên cổ ngươi, ngươi còn nói
hai người các ngươi không có cái gì? Có phải muốn Trẫm dụng hình, ngươi mới nói
hay không?”
Tiểu tử chết tiệt, lại gây phiền toái cho
ta! Vân Hiểu Nguyệt vừa nghe đã choáng, trong lòng hung hăng mắng một câu, ngẩng
đầu, không thuận theo nói: “Vật này là đồ chết, người là sống! Con của ta hôm
nay thiếu chút nữa bị người ta hại, hắn thấy ta tình cảnh khó khăn mới tặng cho
ta phòng thân, làm sao? Đừng nói, người muốn ta trả ngọc bội lại cho hắn, để kẻ
gian hại con ta sao? Ta nói cho người biết, nếu người dám bắt ta, ta tìm Thái Hậu.
Thái Hậu mẫu thân nói, nếu người dám bắt nạt ta, bà sẽ làm chủ cho ta, hừ!” Vân
Hiểu Nguyệt quăng một ánh mắt xem thường cho hắn, ngồi trên giường thở hồng hộc:
Bà nội nó, tức giận đúng là không tốt, mệt chết đi được!
“Có người hại nàng, ai, nàng có làm sao
không?” Nghe Vân Hiểu Nguyệt nói như vậy, cơn tức giận của Tần Ngạo bay sạch, vội
vàng ngồi vào bên giường hỏi.
“Hừ! Con của ta là dễ dàng bị hại như vậy
sao? Hiện tại có ngọc bội này, độc gì ta cũng không sợ, cho nên Hoàng thượng,
người cứ yên tâm đi sủng hạnh mỹ nhân của người đi, con ta có ta bảo vệ, vậy là
đủ rồi!” Tức giận liếc trắng mắt, xét thấy thái độ người nào đó đã tốt lên, giọng
nói của Vân Hiểu Nguyệt cũng nhẹ đi rất nhiều!
“Vậy là tốt rồi, hù chết Trẫm! Thực xin lỗi,
là Trẫm trách lầm nàng, đi, dùng bữa với Trẫm, được không?” Khẩu khí của Tần Ngạo
lập tức mềm đi, dịu dàng nói.
“Không!” Vân Hiểu Nguyệt ôm kín miệng
mình.
“Được được được, Trẫm đi tắm! Kỳ thật, Trẫm
chỉ tán gẫu cùng các nàng ấy mà thôi, không làm gì, Điệp nhi, Trẫm đã nói sẽ chỉ
yêu một người, Trẫm nhớ rõ, nàng chờ Trẫm!” Ánh mắt ảo não của Tần Ngạo lướt
qua cổ của Vân Hiểu Nguyệt, sủng nịch cười cười, xoay người đi ra ngoài. Nhìn
theo bóng dáng của hắn, khóe miệng Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được vẽ ra nụ cười,
tự nhiên cũng không nhìn thấy, trong nháy mắt, bao áy náy trong đôi mắt Tần Ngạo
đã thay bằng cái lạnh như băng.