“Họ Liễu kia, ngươi giáo dục thị nữ của ta
như vậy ư? Ngươi dụng hình phạt riêng, thật to gan!”
Hơi thở lạnh như băng vờn quanh bốn phía Vân Hiểu Nguyệt, mọi người đang nhìn
nhất tề sửng sốt.
“Ngươi… Hừ, ta là quý phi, còn ngươi chỉ là một phi tử nho nhỏ thôi!
Nếu ngươi không tuân thủ quy củ, ngay cả ngươi ta cũng đánh!”
Chậc chậc, thật sự là kiêu ngạo!
“Vậy ư? Tốt, hôm nay ta sẽ không có quy củ, ta xem ngươi giáo huấn
ta như thế nào?” Khi bước lên, Vân Hiểu Nguyệt hung hăng quăng tay, đánh cho
hai thị nữ kia miệng bật đầy máu, quỳ rạp xuống đất.
“Ngươi là đồ điên, dám đánh người của ta?” Liễu quý phi giận tím mặt,
đứng lên chỉ vào Vân Hiểu Nguyệt quát mắng!
“Haha! Cái này gọi là có qua có lại thôi, ngươi đánh Huyên nhi của
ta, cứ như vậy, để dễ cho chúng quá!” Trở lại giật lấy bội kiếm giắt bên hông của
Tiểu Tam, Vân Hiểu Nguyệt đâm vào cánh tay và đùi của hai thị nữ lực lưỡng vừa
đánh Huyên nhi, mở hai lỗ máu trên người bọn họ, rồi sau đó đưa mũi kiếm dính
máu đến chóp mũi Liễu quý phi, cười lạnh nói: “Người của Vân Nhược Điệp ta dễ
đánh như vậy sao! Quý phi nương nương, ta cũng thay ngươi dạy hai nô tài, có vấn
đề gì sao?”
Sự tình phát triển quá nhanh, chờ mọi người phản ứng, cũng chỉ nghe
thấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo của hai thị nữ!
“A… Giết người! Ngươi ngươi ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Liễu quý phi
sợ tới mức hoa dung thất sắc, run run hỏi.
“Điệp phi nương nương, người…” Tiểu Tam vội vàng đi lên, thấy Vân Hiểu
Nguyệt đằng đằng sát khí, nuốt lại lời khuyên bảo.
“Tiểu Tam, vận dụng hình phạt riêng, trong cung sẽ xử trí như thế
nào?”
“Bẩm nương nương, giáng cấp hoặc là phạt tiền. Nhưng, chỉ cần nô tài
không gây chết người, loại chuyện này đều không đáng nói ra, người…” Tiểu Tam
khó xử nhìn kiếm trong tay Vân Hiểu Nguyệt, muốn nói lại thôi.
“Nô tài? Nô tài thì như thế nào, nô tài không phải người sao? Nô tài
không do cha mẹ sinh, cha mẹ nuôi sao? Liễu quý phi nếu không mệnh tốt đầu thai
vào nhà quan lại, lúc đó chẳng phải sẽ là nô tài ư? Hừ, Huyên nhi nhà ta luôn
luôn dịu dàng thủ lễ, làm sao lại va chạm ngươi? Nói, có phải thấy ta không vừa
mắt, hay bị kẻ nào châm ngòi, cố ý tìm người của ta, muốn đánh phủ đầu với ta
đúng hay không? Nếu không nói thật, ta sẽ không khách khí!” Vân Hiểu Nguyệt đưa
tay, kiếm phong với hàn quang lòe lòe đặt lên mặt Liễu quý phi, xúc cảm lạnh
như băng khiến Liễu quý phi khóc kêu: “Cứu mạng! Ta nói, là ta cố ý, cố ý, tha cho ta, ta lần sau
không dám! Ô ô…”
“Tiểu Tam, ngươi nghe thấy không?” Vân Hiểu
Nguyệt bên môi nổi lên ý cười lạnh lùng, hỏi.
“Dạ, nghe được rành mạch!”
“Tốt lắm, bắt lại! Thân là quý phi, không
tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, to gan dám làm nhiễu loạn Hậu cung, đưa nàng đến
chỗ Hoàng thượng, để Hoàng thượng xử lý!” Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
Hừ, người không gây ta, ta không đụng người,
nếu người phạm ta, ta tất sẽ trả lễ gấp trăm lần! Liễu quý phi, là chính ngươi
ngốc, để người khác lợi dụng, đừng trách ta!
“Oa… Đừng! Vân Nhược Điệp, ta là quý phi,
ngươi dám bắt ta? Ta muốn tìm Hoàng hậu, ngươi là đồ tiện nữ, đồ hồ ly tinh…” Liễu
quý phi chửi ầm lên, liều mạng giãy dụa khỏi Tiểu Tam, tất cả cung nữ sợ tới mức
biết vâng lời, lạnh run, cũng không dám thở mạnh.
Vân Hiểu Nguyệt vốn định bảo các cung nữ
ôm Huyên nhi, xoay người rời đi, đột nhiên, một câu “Khoan đã!” khiến mọi người
dừng bước!
Ai cha, chính chủ rốt cục đã xuất hiện! Vân
Hiểu Nguyệt mỉm cười, giương mắt nhìn về phía người tới: Y phục thêu phượng
hoàng màu vàng, quần lụa mỏng uốn lượn tha thướt màu phấn hồng, trên tay cầm một
chiếc khăn lụa thượng hạng, hơi có chút hương vị “Đại mi khai kiều hoành viễn tụ,
lục tấn thuần nùng nhiễm xuân yên*”, quả nhiên lại là một mỹ nhân, ra vẻ kia
chính là bà lớn của yêu nghiệt, người lãnh đạo trực tiếp của tất cả phi tần —
Hoàng hậu nương nương!
Cả câu nghĩa là: ngọn núi xanh xa xa giống như đôi mày thanh tú, làn sương khói
mịt mù của mùa xuân tựa như mái tóc mềm mại của người thiếu nữ.)
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương!” Vân Hiểu
Nguyệt theo mọi người thi lễ, sau đó đứng ở chỗ cũ.
“Điệp phi, Liễu quý phi cho dù đã làm sai,
cũng chỉ có thể do bản cung quản giáo, không phải ngươi, phẩm còn thấp hơn nàng
mà dám khoa tay múa chân, đúng không? Cho dù Hoàng thượng hiện tại sủng ngươi,
nhưng quy tắc là quy tắc, Hoàng hậu nương nương ta cũng không phải chỉ để trang
trí, Tiểu Tam, thả Liễu quý phi cho bản cung!” Hoàng hậu mặt mang sát khí, ra lệnh.
“Hoàng hậu nương nương chấp chưởng phượng ấn
như vậy sao? Trách không được Hậu cung bị những người này làm loạn lên khiến
cho không thể an bình! Được, nếu Hoàng hậu nương nương trước mặt mọi người thừa
nhận người có quyền hơn cả Hoàng thượng, ta sẽ để lại Liễu quý phi, cũng sẽ nhận
tội với nàng, thế nào?” Cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt hôm nay sẽ đấu với hai nữ
nhân này, nàng muốn xem lát nữa yêu nghiệt chết tiệt đến đây, rốt cuộc hắn sẽ
giúp ai?
“Ngươi…” Tiếu Hoàng hậu tức giận đến trắng
bệch mặt, chỉ vào Vân Hiểu Nguyệt, hung tợn nói: “Vân Nhược Điệp, đừng tưởng rằng
Hoàng thượng sủng ngươi là có thể diễu võ dương oai, không coi ai ra gì! Bản
cung nói cho ngươi biết, cho dù là Hoàng thượng, cũng không thể ngăn cản bản
cung giáo huấn phi tử không nghe lời! Hôm nay ngươi xông vào Trích Liễu Cung,
đâm bị thương cung nữ, đả thương Liễu quý phi, thật sự là có tội, bản cung còn
có quyền giáo huấn ngươi! Người đâu, trói Điệp phi nương nương lại cho bản
cung, phạt roi răn đe!”
“Dạ!” Tiếp theo, một đám người theo phía
sau Hoàng hậu có vài thị vệ đi tới gần Vân Hiểu Nguyệt! Xem ra, sớm đã có chuẩn
bị!
Lẳng lặng đứng ở một chỗ nhìn đám thị vệ
nhe răng cười đang tới gần, Vân Hiểu Nguyệt nhìn Tiểu Tam mang vẻ mặt lo lắng một
bên, nhẹ nhàng lắc đầu. Bởi vì nàng biết, Tư Đồ Viễn vẫn bảo vệ nàng, nay Tư Đồ
Viễn không xuất hiện, chỉ có thể chứng minh một tình huống, hắn đi tìm viện
binh! Hiện tại việc duy nhất mình phải làm là kéo dài thời gian!
“Khoan đã! Hoàng hậu nương nương, người
xác định sẽ làm như vậy? Người xác định không cần nói với Hoàng thượng?” Đột
nhiên, Vân Hiểu Nguyệt nở một nụ cười xinh đẹp, thản nhiên hỏi, vài thị vệ đi đến
trước người nàng ngẩn ra, không dám ra tay!
“Hừ, hồ ly tinh! Trói lại cho bản cung! Bản
cung giáo huấn một phi tử nho nhỏ không cần làm kinh động Hoàng thượng. Cho dù
đánh chết ngươi, cũng là do tự ngươi gieo gió gặt bão!” Nói kiêu ngạo như vậy
khiến Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được muốn cười: Ha ha, nói hay lắm, để xem lát
nữa ngươi khóc như thế nào?
“Được! Đây là ngươi nói đó, hy vọng ngươi
sẽ không hối hận!” Vân Hiểu Nguyệt vươn tay, cười tủm tỉm nói: “Trói đi!”
Rất nhanh, Vân Hiểu Nguyệt đã bị dây thừng
cột vào một câu cột ở bên. Từ đầu đến cuối, Vân Hiểu Nguyệt không nói một câu,
chỉ là dùng ánh mắt tựa như cười nhưng lại không phải cười nhìn vẻ mặt đắc ý của
Hoàng hậu cùng Liễu quý phi, nụ cười mỉm bên môi không mất!
“Điệp phi, là tự ngươi không tuân thủ cung
quy, chẳng trách nổi bản cung! Đánh cho ta, đánh thật mạnh cho ta!” vẻ trấn định
tự nhiên của Vân Hiểu Nguyệt chọc tức Tiếu Hoàng hậu, nàng quát lớn.
“Dạ!” Một thị vệ cầm roi da giơ cao lên, mắt
thấy roi sẽ hạ xuống, Tiểu Tam một bên rốt cục nhịn không được, chắn trước thân
thể của nàng, quát lớn: “Ai dám!”
“Điệp phi, ngươi mê hoặc người được lắm,
ngay cả thị vệ bên người của Hoàng thượng cũng dám thông đồng? Tiểu Tam, ngươi
tránh ra cho bản cung. Nếu không tránh, ngay cả ngươi bản cung cũng đánh!” Hoàng
hậu giận đến tím mặt, vỗ mặt bàn, lớn tiếng quát.
“Ồ? Là ai kiêu ngạo như vậy, dám đánh thị
vệ bên người của Trẫm?” Một giọng nói trầm quyến rũ theo cửa mà vào, Vân Hiểu
Nguyệt nghe tiếng, quả nhiên là yêu nghiệt chết tiệt, phía sau còn có Tần Vũ và
Tư Đồ Viễn cùng đi chầm chậm đến!
Chết tiệt! Yêu nghiệt chậm chạp như vậy khẳng
định là cố ý, hừ!
Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt nhìn về phía Tư Đồ
Viễn sau hắn, thoải mái cùng vui sướng trong đôi mắt ấy khiến Vân Hiểu Nguyệt
trong lòng ấm áp, cười nhẹ, sau đó hạ mí mắt, không nhìn nữa.
“Tham kiến Hoàng thượng!” Tiếng hô đồng loạt
qua đi, chợt nghe gặp Hoàng hậu cùng Liễu quý phi nũng nịu cáo trạng, đơn giản
là kể lại chuyện Vân Hiểu Nguyệt nàng bắt nạt các nàng như thế nào, rồi đòi
Hoàng thượng làm chủ.
“Vậy ư?” Im lặng nghe xong hai mỹ nhân
khóc lóc kể lể, Tần Ngạo giương mắt nhìn Vân Hiểu Nguyệt bị trói vẫn không nhúc
nhích, đột nhiên giận dữ, giáng một cái tát vào mặt Liễu quý phi!
“Chát!” Tiếng tát lớn dọa người vang lên,
trong nháy mắt, ngoại trừ Tần Vũ, tất cả mọi người đều quỳ xuống. Liễu quý phi
bị đánh cùng Hoàng hậu ngu ngốc quỳ trên mặt đất lạnh run người!
“Tiểu Điệp nhi Trẫm sủng ái nhất mà các
ngươi cũng dám trói? Người đâu, tha hai tên thị vệ này ra ngoài chém!” Tần Ngạo
một bên ra lệnh, vừa đi lại đây, tự tay cởi dây thừng trên người Vân Hiểu Nguyệt!
“Điệp nhi, có bị thương hay không?” Ôm Vân
Hiểu Nguyệt chỗ nhìn, chỗ sờ, Tần Ngạo vội vàng hỏi.
Lại diễn trò! Haha, vui nhỉ, ta cũng sẽ
đùa!
“Hoàng thượng, các nàng… Các nàng bắt nạt
người của nô tì, nô tì nhất thời tức giận nên đã khiến hai cung nữ bị thương,
sau đó Hoàng hậu nương nương nói muốn đánh chết nô tì, ô ô…” Tay ôm cổ Tần Ngạo
ổ, Vân Hiểu Nguyệt khóc “nức nở”!
“Cái gì? Thật to gan! Tiểu Tam, rốt cuộc sao lại thế này?” Ôm Vân Hiểu
Nguyệt vào trong ngực, Tần Ngạo tức giận hỏi.
Vì thế, Tiểu Tam cũng rất thành thực kể lại đầu đuôi câu chuyện, đặc
biệt chuyện Liễu quý phi và Tiếu Hoàng hậu, thuật lại không sai một chữ!
“Phản rồi! Người tới, tha hai cẩu nô tài này ra ngoài chém, thu lại
tất cả phong hào của Liễu quý phi, đầy thành thứ dân, tiến Lãnh cung. Hoàng hậu,
từ hôm nay trở đi nhốt tại Tê Phượng Cung, không có chỉ dụ của Trẫm không được
bước ra khỏi cửa cung nửa bước!” Tần Ngạo nổi giận đùng đùng tuyên bố lới phán
xét cuối cùng. Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, con Liễu quý phi ư? Vừa nghe xong
sự xử trí của Tần Ngạo đã hôn mê bất tỉnh!
Hay! Yêu nghiệt chết tiệt, không nghĩ tới ngươi thật đúng là bảo vệ
ta! Haha, quên đi, tối hôm nay bổn cô nương sẽ không đá ngươi xuống giường!
“Điệp nhi, không làm nàng sợ chứ!” Nói xong lời này, Tần Ngạo nâng
khuôn mặt nước mắt loang lổ của Vân Hiểu Nguyệt lên, dịu dàng hỏi.
“Thôi nào, đừng khóc! Như vậy đi, tiện nhân kia lấy thân phận áp bức
nàng, Trẫm sẽ phong nàng làm quý phi. Như vậy, về sau trong cung sẽ không có ai
dám bắt nạt nàng, được không? Về phần Hoàng hậu, Trẫm tin nàng trải qua giáo huấn
lần này sẽ biết học khôn. Nếu không, Hậu cung này sẽ đổi chủ!” Lạnh lùng liếc mắt
một cái nhìn Hoàng hậu một bên sắc mặt xám như tro, Tần Ngạo thản nhiên nói.
Ách? Quý phi! Ha ha, ta thăng quan ư? Được! Vân Hiểu Nguyệt cười trộm
dưới đáy lòng.
“Vâng, nô tì biết sai! Chúc mừng Điệp quý phi, nô tì về sau sẽ chu
toàn làm hết phận sự, chiếu cố Điệp quý phi thật tốt!” Hoàng hậu nghe vậy, lập
tức quỳ xuống, run run nói. Vân Hiểu Nguyệt rõ ràng thấy, nước mắt như chuỗi
rơi xuống, làm ướt vạt áo trước người, cung nữ cũng đều cung kính hành lễ.
Nữ nhân ngu xuẩn! Ngươi, ngàn lần không nên, vạn lần không nên,
chính là không nên dây vào Vân Hiểu Nguyệt ta. Cho nên, ngươi không đáng nhận
được sự thương hại của ta! Vân Hiểu Nguyệt thản nhiên nhìn nàng một cái, quay mặt
ngay.
“Ngươi lui ra đi!” Tần Ngạo vung tay lên, Hoàng hậu mang theo người
của mình nhanh chóng lui xuống, Tần Ngạo mỉm cười nói: “Theo lý thuyết, quý phi
có thể ở đây, Điệp nhi, muốn ở lại đây hay không?”
“Không cần! Ta thích Sắc Điệp Cung, không đi đâu!”
“Được! Vậy… Điệp nhi muốn ban cho gì không?”
“Ban cho?” Ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt sáng lên, lập tức ngẩng đầu lên:
“Nô tì chỉ cần vàng bạc, hoặc là ngân phiếu cũng được!”
“Ha ha… Trẫm quên mất, Điệp phi của Trẫm rất tham tiền! Được, Tiểu Tam,
phân phó nội vụ, ban cho Điệp quý phi hoàng kim vạn lượng, làm quà mừng!” Tần
Ngạo nhịn không được phá lên cười!
“Tạ Hoàng thượng!” Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt lập tức tươi như hoa:
Wow, vạn lượng hoàng kim đó! Hoàng đế nhiều nhất chính là tiền, Hoàng phi tất sẽ
không thiếu. Haha, bắt đầu từ ngày mai, ta nhất định phải nghĩ cách lấy thật
nhiều!
Vân Hiểu Nguyệt đang vui vẻ nên không thấy lo lắng càng lúc càng sâu
của Tần Vũ bên người nàng. Mà trong mắt Tư Đồ Viễn tràn đầy đau khổ, nắm chặt nắm
đấm!