“Nương nương, người sao vậy? Mau tỉnh lại! Nương nương, người đừng dọa
Huyên Nhi! Ô ô. . .”
Tiếng khóc lo lắng vang lên ở bên tai, là Huyên nhi! Vân Hiểu Nguyệt
cả kinh, mở mắt! Ôi? Sao đã trở lại rồi? Nếu không phải trong tay vẫn còn nắm hộp
gỗ nhỏ kia, nàng còn tưởng rằng đây là mộng Nam Kha (1)!
“Huyên nhi? Em sao vậy?”
Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, phát hiện bên ngoài trời đã sáng!
“Huyên nhi gọi người rất lâu, người đều không phản ứng, Huyên nhi sợ
hãi, cho nên mới khóc!”
Lau lau nước mắt, tiểu nha hoàn ngượng ngùng nói.
“Ngốc, ta chỉ là ngủ rất say mà thôi! Ta cảm
giác tốt hơn nhiều rồi, giúp ta đứng lên đi!”
Đem hộp gỗ đặt trong áo ngủ bằng gấm, vươn
tay, đó là thói quen của Vân Hiểu Nguyệt.
“Nương nương, từ sau khi người mất trí,
sáng sủa hơn nhiều! Trước kia, ngươi chưa bao giờ để cho người khác chạm vào
người, ngay cả Huyên nhi cũng không được!”
“Vậy sao? Ta trước kia rất khó ở chung
sao?”
Vân Hiểu Nguyệt kỳ quái hỏi.
Trong tiềm thức vừa trải qua, Vân Nhược Điệp
đã hồn phi phách tán ấy, mảnh mai tinh tế, tâm địa thiện lương, không giống loại
tiểu thư điêu ngoa!
“Không phải! Nương nương trước kia từ nhỏ
đã không ra khỏi khuê phòng, tâm thiện lương, trong phủ từ trên xuống dưới đều
thực thích nương nương! Chỉ là, người rất thiện lương, cho nên. . .”
Có chút chần chừ, Huyên Nhi há mồm, cũng
không dám nói tiếp.
“Nói đi, ta sẽ không trách em!” Vân Hiểu
Nguyệt một bên rửa mặt, một bên mỉm cười nói.
“Là vì. . . Nương nương, người từ nhỏ đã
thích biểu tiểu thư, chính là Nhu phi nương nương, cái gì cũng nói cho nàng,
ngay cả chuyện người yêu Hoàng Thượng, người cũng kể cho nàng biết! Nhu phi
nương nương, ỷ vào mình lớn hơn người hai tuổi, nhanh chân đi trước, đoạt lấy
Hoàng Thượng! Sau đó đến người, Hoàng Thượng bị nàng kích động, vốn không muốn
nạp người làm phi, là người khóc cầu xin lão gia, lão gia mới tiến cung buộc
Hoàng Thượng lấy người! Cho nên, từ sau khi người vào cung, nơi ở cũng là tẩm
cung hẻo lánh nhất, ngay bên cạnh lãnh cung, ngay cả tên cung, cũng là lão gia
cầu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mới miễn cưỡng nói ra ‘Sắc Điệp Cung’ cho người!
Người bị thương, Hoàng Thượng ngay lập tức phái người đem người trở về, đến bây
giờ, cũng không có sai người tới hỏi thăm, thật sự là rất bất công! Nương
nương, khi người mê man, Nhu phi nương nương đưa thuốc tới, nhưng chỉ là muốn đến
chê cười người! Cho nên Huyên nhi mới cầu người đừng quá tin tưởng Nhu phi,
nàng nhất định sẽ hại người!”
Tiểu nha đầu khóc sướt mướt, lời nói thấm
thía, nghe xong, Vân Hiểu Nguyệt đầu cháng váng! Bất quá, có một chút, nàng
nghe cũng hiểu được, chính là Vân Hiểu Nguyệt nàng hiện tại, là một phi tử
không được sủng! Oa, được! Không được sủng cũng tốt, nếu được sủng ái, khó
tránh khỏi chuyện lần sau hắn muốn OOXX ta, khi đó ta tức giận sẽ đem hắn
PK (2), hoặc là ‘cắt’ hắn, khi đó còn thảm hơn! He he, hiện tại, vẫn là
trước thám thính tình báo quan trọng hơn!
“Huyên Nhi, chuyện Nhu phi để sau hẵng
nói! Ngươi nói xem, ta yêu Hoàng Thượng sao? Sao có thể?”
Vân Hiểu Nguyệt rất ngạc nhiên! Không phải
nói Vân Nhược Điệp rất ít rời cửa sao? Như thế nào lại nhìn thấy Hoàng Thượng?
“A, đó là năm người mười hai tuổi, có một
lần, Hoàng Thượng đến nhà chúng, người từ xa đứng nhìn, liền thích Hoàng thượng!
Bốn năm năm, người vẫn thông qua thiếu gia cùng lão gia hỏi thăm về chuyện của
Hoàng Thượng, sau đó càng ngày càng thích, không thể tự thoát ra được !”
“A? Mười hai tuổi thích hắn! Là ta sao?”
Trời ạ! Ta mười hai tuổi, vẫn còn học
trung học, ta thông minh hơn người mới vậy, chứ người bình thường hiện tại mới
học lớp năm tiểu học! Má ơi, yêu sớm như vậy sao? Mười hai tuổi đã biết tương
tư, chết tiệt!
“Đúng vậy! Trong thư phòng của người, đều
là tranh vẽ Hoàng Thượng! Là thiếu gia vẽ hộ người! Nương nương, về sau, chúng
ta phải làm cái gì bây giờ đâu? Người vào cung, đã là người của Hoàng Thượng,
lão gia cùng thiếu gia cũng không tiện ra mặt, cho dù người bị người ta khinh
thường, chúng ta cũng chỉ có thể nhịn! Nhưng, nương nương, Huyên nhi không đành
lòng nhìn người chịu ủy khuất! Người là thiên kim tiểu thư được mọi người từ
trên xuống dưới của phủ Thừa Tướng yêu thương, rất quý giá! Mọi người trước đã
không đành lòng để người đi, không nghĩ tới, người mới tiến cung không được vài
ngày, đã phải chịu ủy khuất lớn như vậy! Bây giờ còn mất trí nhớ!!! Ô ô. . .
Nương nương, lúc trước người nếu nghe phu nhân cùng lão gia, sẽ không phải chịu khổ như vậy!”
Tiểu nha đầu vừa nói vừa khóc!
“Aiz aiz aiz, Huyên Nhi, thôi nào, đừng
khóc! Sao em động cái gì cũng khóc vậy? Kỳ thật, em thử thay đổi góc độ mà
nhìn, hiện tại ta mất trí nhớ cũng không phải điều gì không tốt! Em xem, ta hiện
tại sáng sủa hơn nhiều, cũng không còn nhớ Nhu phi nương nương luôn khi dễ ta,
cũng không nhớ Hoàng Thượng làm cho ta yêu đến ngay cả tính mạng cũng không cần,
em cũng sẽ không phải thấy ta cả ngày lấy lệ rửa mặt, ai oán giống như oán phụ
bị chồng ruồng bỏ, không tốt hơn sao? Về phần cha mẹ của ta, chỉ cần em chậm
rãi kể cho ta biết, ta nhớ lại không phải được rồi sao!”
Vân Hiểu Nguyệt khuyên nàng.
“Thật sao? Người thật sự sẽ không tin Nhu
phi nương nương nữa sao?”
Huyên Nhi kinh hỉ hỏi.
“Đúng vậy! Lần sau nàng tới chọc ta, ta
tuyệt không để cho nàng khi dễ ta nữa, lại càng không cái gì cũng nghe nàng,
yên tâm đi!”
Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói.
“Thật tốt quá! Nương nương, vậy Huyên Nhi
yên tâm rồi! Đúng rồi nương nương, mau dùng đồ ăn sáng đi, Trương Thái y đợi
lát nữa sẽ đến đây!”
Tiểu nha đầu cao hứng nở nụ cười, vội vàng
nói.
“Đúng rồi! Khuôn mặt xấu xí này của ta,
còn phải xử lý tốt một chút mới được! Nếu không, chắc sẽ hù chết một đám người,
ta đây chẳng phải là đã đắc tội nặng hay sao?”
Vân Hiểu Nguyệt sờ sờ khuôn mặt gồ ghề của
mình, nhịn không được nở nụ cười!
“Hì hì, nương nương lần này mất trí nhớ,
thật đúng là được ông trời chiếu cố! Nương nương hiện tại không chỉ không hề
nhát gan, ngược lại hoạt bát hơn rất nhiều, còn có thể nói giỡn, Huyên nhi rất
thích!”
Tiểu nha đầu vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng
hồng, kích động khoa chân múa tay!
“Được ông trời chiếu cố? Ha ha. . . đúng vậy,
ăn cơm thôi!” Vân Hiểu Nguyệt nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, nhịn không được nở
nụ cười!
Huyên Nhi ngốc, nếu em biết Vân Nhược Điệp
thật sự đã hồn phi phách tán, mà hiện tại trong cơ thể của nàng ấy, là Vân Hiểu
Nguyệt ta, là linh hồn hiện đại đến từ địa cầu, em có thể thương tâm đến chết
hay không? Nhưng mà em yên tâm, ta nhất định nghĩ cách, hoàn thành nhiệm vụ chết
tiệt của thần vận mệnh chó má kia, cứu sống tiểu thư của em.
Ý đã quyết, Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh ăn
xong rồi bữa sáng, chuẩn bị chữa trị cho khuôn mặt vô cùng thê thảm này!
Chú thích
(1) Câu chuyện “Giấc Mộng Nam Kha”
Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc
mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể
thực hiện được của một người nào đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu
thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc
thế kỷ 9 công nguyên.
Một người tên Thuần Vu Phân, ngày thường
thích uống rượu. Trong sân nhà ông có một cây hòe lớn rễ sâu cành rậm, một đêm
giữa hè, trăng tỏ sao thưa, gió thổi hiu hiu, chỗ dưới cây hòe là một chỗ hóng
mát tốt.
Vào ngày sinh nhật của Thuần Vu Phân, người
thân và bạn bè đều đến chúc thọ, ông vui mừng quá, và uống nhiều chén rượu. Sau
khi người thân và bạn bè về nhà, Thuần Vu Phân ngà ngà say hóng mát dưới cây
hòe, bất giác ngủ quên.
Trong giấc mơ, nhận lời mời của hai sứ thần,
Thuần Vu Phân bước vào một lỗ cây. Trong lỗ có thời tiết tốt đẹp, là một thế giới
riêng biệt, có nước Đại Hòe. Lúc đó, kinh thành đang tổ chức cuộc thi lựa chọn
quan chức, ông cũng đi đăng ký. Ông đã thi ba cuộc, viết văn rất suôn sẻ. Khi
công bố kết quả cuộc thi, ông đứng đầu bảng. Tiếp theo nhà vua tổ chức thi
đình. Nhà vua nhìn thấy Thuần Vu Phân vừa đẹp trai, vừa tài ba lỗi lạc, nên hết
sức ưa thích, rồi chọn ông là trạng nguyên, và gả công chúa cho ông. Trạng
nguyên trở thành phò mã, nhất thời việc này được truyền thành giai thoại ở kinh
đô.
Sau khi lấy nhau, vợ chồng hết sức đằm thắm.
Không lâu, Thuần Vu Phân được nhà vua cử đến quận Nam Kha làm thái thú. Thuần
Vu Phân cố gắng làm việc và quý mến nhân dân, thường đến địa phận quận Nam Kha
điều tra nghiên cứu, kiểm tra công tác của bộ hạ, công tác hành chính ở các địa
phương đều rất liêm khiết và có trật tự, nhân dân địa phương hết sức khen ngợi.
Ba mươi năm trôi qua, thành tích của Thuần Vu Phân đã nổi tiếng khắp toàn quốc,
và ông đã có 7 con, 5 trai 2 gái, cuộc sống rất hạnh phúc. Nhà vua mấy lần muốn
điều động Thuần Vu Phân về kinh thành đảm nhiệm chức vụ cao hơn, nhưng sau khi
được biết, nhân dân địa phương kéo nhau lên phố, ngăn lại xe ngựa của thái thú,
thỉnh cầu ông tiếp tục làm quan thái thú quận Nam Kha. Thuần Vu Phân cảm động
trước sự yêu mến của nhân dân, đành phải lưu lại, và trình thư lên nhà vua giải
thích rõ tình hình. Nhà vua rất vui mừng trước thành tích công tác chính trị của
ông, và ban thưởng cho ông nhiều vàng bạc châu báu.
Một năm, nước Thiện La cử quân đội xâm phạm
nước Đại Hòe, các tướng quân nước Đại Hòe thừa lệnh chặn đánh địch, bất ngờ bị
đánh bại nhiều lần. Tin thua trần truyền tới kinh thành, nhà vua bị choáng, khẩn
cấp triệu tập quan chức văn võ thương lượng cách đối phó. Nghe nói quân đội
mình nhiều lần bị đánh bại ở tiền tuyến, địch hết sức mạnh mẽ đã tiến gần kinh
thành, các đại thần sợ hãi đến nỗi tái mặt, đại thần này nhìn đại thần kia,
đành chịu bó tay.
Nhìn thấy thần sắc của đại thần, nhà vua hết
sức tức giận và nói: “Nhà ngươi ngày thường ăn ngon ở nhàn, hưởng thụ hết vinh
hoa phú quý, một khi nhà nước gặp khó khăn, nhà ngươi lại trở thành quả bầu
không có mồm, hèn nhát khiếp trận, cần nhà ngươi có tác dụng gì?”
Tể tướng chợt nghĩ tới ông Thuần Vu Phân,
thái thú quận Nam Kha có thành tích công tác xuất sắc, bèn giới thiệu với nhà
vua. Nhà vua ra lệnh ngay, điều động Thuần Vu Phân điều khiển quân đội tinh nhuệ
toàn quốc đánh địch.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của nhà vua,
Thuần Vu Phân lập tức dẫn quân xuất chinh. Nhưng ông không biết gì về phép dùng
binh, vừa giao chiến với quân địch, đã bị thua liểng xiểng, chiến sĩ và ngựa bị
tổn thất nặng nề, ông xuýt nữa bị bắt. Được tin này, nhà vua hết sức thất vọng,
ra lệnh truất bỏ mọi chức vụ của ông, giáng xuống làm bình dân, và đưa về quê. Thuần
Vu Phân nghĩ tên tuổi anh hùng của mình bị phá hủy hoàn toàn, hết sức xấu hổ và
tức giận, kêu một tiếng thật to, ông tỉnh dậy từ giấc mơ. Ông theo cõi mộng đi
tìm nước Đại Hoè, hóa ra dưới cây hòe có một lỗ con kiến, những kiến đang cư
trú ở đó.
“Giấc mơ Nam Kha” có khi cũng chỉ đời người
như giấc mơ, phú quý quyền thế đều là hư ảo.
(2) PK: Thuật ngữ game – Player Killer hay
Player Killing - chỉ những người hoặc hành động đi “giết” người chơi khác
;), ngoài ra trong các chuyên môn khác lại có rất nhiều từ khác nhau, ai có ý định
tìm hiểu thì đại gia Google nhé :)